Khi viết bài này, mình thực sự đã k muốn tâm sự với bất kì ai. Có thể chỉ là trải lòng, chỉ là những dòng viết cho đỡ buồn.


25t, học ĐH xong m đã có 1 cv ổn định ở Hà Nội. Chồng k phải là mối tình đầu, nhưng là mối tình lâu nhất. Vợ chồng đúng là duyên số. Khi mình đang chơi vơi, m đã nhận lời lấy anh ấy.


Là 1 cô gái xinh xắn( m k tự nhận như vậy nhưg đó là nhận xét của nhiều ng), có học thức, có cv ổn định. Vậy mà m đã bỏ lại sau lưng tất cả khi chuyển về 1 thành phố nhỏ cách HN 80km để theo chồng- cũng là quê nhà của 2 đứa.Vì chồng trong quân đội nên thuyên chuyển công tác về đây. Về đây cơ chế quan liêu, muốn vào công chức có khi phải mất hàng trăm triệu mặc dù m tốt nghiệp ĐH loại khá. Cũng may là m đã thi tuyển vào làm nhân viên của 1 dự án của nước ngoài hiện đang có VP gần nhà.


Chồng m là con 1( dưới có 1 em trai nhưng bị tật nguyền từ nhỏ)- đó cũg là lý do tại sao a ấy xin chuyển từ HN về gần nhà. Đó cũng là lý do 2 VC bắt buộc phải sống chung với BMC.


Chồng m trong quân đội nhưng dù gần nhà a ấy vẫn phải trực. 1 tuần chỉ có thể về nhà 3, 4 buổi tối. M đi làm cả ngày, trưa, tối về ăn cơm nhà. Sáng đi làm chào, trưa về chào, ngủ dậy đi làm chào, tối về chào. Đi đâu ũng phải xin phép, thưa gửi. M thấy như bị cầm tù vậy, ngột ngạt k thở nối. Tối đến lại vào phòng đóng cửa thui thủi 1 mình, lên mạng hoặc làm việc. Ngày nào cũng như ngày nào. Cuối tuần thì việc cơm nước là của mình. Từ ngày lấy nhau( dù chưa đc 6 tháng) nhưng 2VC chưa có buổi tối nào đi xem phim, chưa có cuộc đi chơi xa nào. Đó k phải là cuộc sống, là tính cách của mình.


Chồng m mới chỉ là trung úy, lương chỉ hơn 4tr thôi nên hầu như chỉ đủ cho anh ấy( xăng xe, đt, chi tiêu, quan hệ…). Lương m thì cao hơn nhiều, mỗi tháng m lại nộp tiền ăn cho MC. Ngoài ra m cũng mua bán thêm. M cũng k phải k biết đối xử với mẹ chồng, thỉnh thoảng vẫn mua quà. SN, 8/3 thì lại là những món quà đắt tiền( dù chính mẹ đẻ mình cũng k đc như vậy).


Cưới đc vài tháng mà mình vẫn chưa có bầu. Bà thỉnh thoảng lại bóng gió xa xôi, con dâu nhà này, nhà kia dễ chửa đẻ, thích thế…Mấy ng hàng xóm( hội ngồi buôn dưa với mẹ chồng) thỉnh thoảng lại hỏi chuyện này. Có ng còn nói thẳng trc mặt mình: Con trai cô sau này cứ phải Có rồi cô mới cho cưới. Chứ có mỗi đứa con mà 5, 6 tháng chưa có j như thế này sợ lắm…Mình mệt mỏi với những câu nói kiểu đó. M quyết định đi HN khám bệnh( Cô em gái Bố chồng đưa đi cho yên tâm). Kết quả m bình thường, chẳng làm sao cả. Từ hôm đó m k còn nghe thấy những câu bóng gió của mẹ chồng. Nhưng mọi ng k hiểu chính m mới là ng mong mỏi muốn có bầu nhất. Có ai biết đc từ ngày lấy chồng dù ốm đau, sốt đùng đùng m cũng k dám uống 1 viên kháng sinh nào. Chỉ vì suy nghĩ nhỡ có bầu lại ảnh hưởng. Rồi tháng đến tháng, m thất vọng lắm…


Bố chồng là 1 ng ngang bướng( các cô, bác anh em của bố đều nhận xét vậy). Ông đã nói gì là đúng, cấm cãi, ông mua đồ j mà chê ông bảo vứt đi… M có nhận xét gì ông cũng nói: Mày nói thế là k hiểu j hết…M ghét cái kiểu xưng hô mày-tao của ông kinh khủng. Mẹ chồng thì k phải là ng xấu, nhưng cũng ngang như ông, kỹ tính và điều sợ nhất là Bênh con trai. Vì là con 1 nên chồng m đc chiều. Anh ấy k biết làm nhiều việc, k biết tính toán trước sau, k biết làm ăn kinh tế( đó k phải là nx cá nhân mình mà các cô, các bác cũng nx vậy). Ngược lại mình là ng nhanh nhẹn, sắc sảo…


Có thể nói chồng rất yêu và chiều mình, chồng chăm cho m từng bộ quần áo, vợ bảo làm j cũng nghe( lúc bt). Nhưng từ ngày sống chung, 2 VC cãi nhau lý do toàn từ bố mẹ chồng. Đôi khi 2 vc đang nói chuyện, m nhận xét chồng nên thế này, thế kia( học sửa đg điên, đường ống nước…những việc mà ng đàn ông trong gia đình nên biết) thì mẹ chồng nhảy vào bảo: Mỗi thời mỗi khác…bla,bla…Mình phản ứng nhận xét lại 1 câu…thế là chồng giận k thèm nói j… Nhiều chuyện lắm, toàn những chuyện lặt vặt. Chồng thì chẳng giận đc lâu, nhưng mình thì khác. M giận, giận cách mẹ chồng xen vào chuyện của 2 đứa, giận chồng đã cư xử như 1 đứa trẻ con khi đc mẹ bênh. Lần giận dỗi này m đã k nói j với chồng 4,5 ngày. Chồng cũng k xin lỗi, chỉ muốn lấy những cái ôm khi 2 đứa ngủ chung để làm lành. Nhưng tự nhiên m thấy chán, thấy thất vọng vì chồng lắm. M đã k bỏ qua, mình muốn chồng hiểu.


M đã từ bỏ nhiều thứ mà nghĩ lại m thấy m đã từ bỏ vô nghĩa. Rời xa cuộc sống nhộn nhịp nơi phồn hoa- nơi mình đã gắn bó 6 năm với bao kỉ niệm buồn vui; rời xa bạn bè thân thiết; rời xa 1 ng con trai- ng mà chính chồng mình cũng đã từng nói( khi đã là VC): “Nếu hôm đó K đến, thì a đã k thể trở thành chồng e”- 1 ng con trai tài giỏi- 1 ng bạn thực sự mình rất quý trọng…


M đã hi sinh nhiều thứ khi lấy chồng, vậy mà mình nhận đc gì? M chán, mình thất vọng đến mức k muốn nói gì, k muốn nói với ai. M cũng k khóc, chỉ im lặng, nói những gì cần thiết với BMC. Thậm chí lúc này đây m rất muốn bước ra khỏi ngôi nhà này. Nếu như tư tưởng xã hội hiện đại hơn, nếu như bố mẹ m sẽ k đau lòng…m sẽ bước đi, sẽ k sống như thế này nữa.


Hôm nay đọc 1 câu thơ trên facebook của a:


Người đến rồi đi quên hẹn ước


Xa rồi hơi ấm 1 bàn tay…


Bỗng thấy muốn khóc, nhưng vẫn cố cười khi a gọi điện hỏi thăm chuyện gia đình. Vẫn cố cho anh thấy mình đang sống tốt…Có lẽ mình đã sai…