Chào các mẹ trên diễn đàn webtretho


Em theo dõi diễn đàn và cụ thể là chuyên mục tâm sự cũng đã lâu, em cũng có những tâm sự muốn được các mẹ tư vấn, nhưng vì chưa có thời gian tìm hiểu kỹ, e sợ đưa chuyện của e lên có người quen vào đọc được thì em không muốn, vì e là người luôn muốn chôn kín những suy tư của mình. Nhưng tìm hiểu được là mọi người trên diễn đàn không thể biết e là ai, trừ admin nên e mạnh dạn vào đây xin các mẹ lời khuyên.


Em kết hôn tính ra đến nay cũng được gần 3 năm và e có một bé gái được 20 tháng. Chồng e làm cùng cơ quan, bọn e yêu nhau được nửa tháng thì tính đến chuyện kết hôn (trước đó thì cũng có chuyện trò và tán tỉnh nhau rồi, cho đến lúc e nhận lời yêu là nửa tháng ạ).


Nói về chồng e, thì chồng e là con một, đẹp trai (mọi người đều nhận xét là đẹp như trai Hàn Quốc, chồng e được 8 điểm thì e chỉ được 4 điểm thôi ạ), con nhà có điều kiện, là công tử bột từ bé, lại sinh ra trong gia đình phức tạp, bố chồng e có 2 vợ, chồng e là con bà 2 nên càng được nuông chiều. Chồng e thì mê game hết biết luôn, mở mắt ra là game. Haizz. Bố chồng e mất rồi ạ, nên mẹ chồng e cũng khá kỹ tính và chiều con vô cùng luôn (điều này thì e hiểu và hoàn toàn thông cảm). Chồng e trước đây chuyện yêu đương có thể nói là rất lăng nhăng, tuy nhiên có lẽ mối tình mà a ấy k bao giờ quên được là yêu 1 chị gần 5 năm trời, chị ấy cũng vì anh mà phá thai 4 lần rồi ạ (theo lời a kể thì 2 người chia tay k phải vì hết yêu, mà vì a phải về quê vì mẹ a chỉ có mình a, còn chị người yêu lại k chịu về, nhất quyết ở lại hà nội, chuyện này a có kể với e, a ấy có vẻ rất hối hận và thương chị người yêu cũ), điều này thì em có thể hiểu được. Còn lại các mối tình khác cứ chóng vánh qua, thậm chí chỉ là tình 1 đêm cũng có.


Còn bản thân e, sinh ra trong gia đình kinh tế khó khăn vất vả, nên em luôn nỗ lực và chịu khó học, cho đến khi học đại học mới biết yêu 1 người. Người này cũng rất tốt với e, chúng e cũng yêu nhau gần 5 năm trời nhưng do a và e ở xa nhau quá nên bố mẹ e phản đối (e thương mẹ e cứ khóc lên khóc xuống, nên dù còn rất yêu e cũng đành chia tay). Tuy nhiên e và a ấy cũng đã có quan hệ vượt rào rồi, nhưng về điều này thì chồng e k bao giờ trách móc e.


Mọi chuyện bắt đầu từ khi bọn e cưới, khi cưới xong 1 tuần thì e phát hiện m có thai được gần 1 tháng, nhưng cơ thể yếu, bị bong rau nên nằm tĩnh dưỡng hơn tháng trời rồi mới đi làm tiếp. Trong thời gian e có thai, có thể nói là chồng e khá chu đáo chăm sóc e, giặt quần áo, bưng cơm rót nước cho vợ, những việc mà trước đây chỉ có người khác hầu anh ý chứ anh ý không bao giờ làm.


Em cũng không nhớ lần đầu tiên bọn e xích mích là vì lý do gì nữa nhưng em đảm bảo là lý do không phải do em, hôm đó là 29 tết, e có thai được khoảng 11 tuần, hai vợ chồng e giận nhau không ai nói với ai câu nào, e đang có bầu mà nghĩ cũng thấy tủi thân, năm đầu tiên đón giao thừa ở nhà chồng, 2 vc không ai nói với ai câu nào, chồng thì bỏ sang phòng khác ngủ, đúng thời khắc giao thừa, e mò xuống nhà mừng tuổi cho mẹ chồng rồi quay lên phòng ôm gối khóc. Rồi e cũng chẳng nhớ vì sao mà lại lành nhau nữa.


Đến hôm mùng 4 tết, sau khi đi ăn ở nhà a trai chồng về (anh cùng cha khác mẹ ạ) đột nhiên e đau đầu, đau bụng. E kêu với chồng, nhưng anh chẳng hỏi han, chẳng đoái hoài gì, ngồi để chơi game. Em im lặng không nói gì, sau đó 1 lúc đỡ hơn e mới bảo chồng là, "anh có bao giờ nghĩ là có ngày vc mình cãi nhau chỉ vì chơi game không", mà e nói rất nhẹ nhàng thôi ạ, anh ấy hầm hầm quay lại nói e, bảo e là "Suốt ngày kêu mệt, em làm như có mình e có chửa, nếu mệt quá k chịu được thì muốn làm gì thì làm, có chửa thôi mà làm mình làm mẩy".


Quả thực là lúc đó e sốc quá, e hỏi lại a ấy là "Ý a là e mệt quá k chịu được thì bỏ con đi à hay là làm sao", anh ấy đáp luôn "Muốn hiểu sao thì hiểu".


Em chịu, e im lặng, vì e không biết phải nói gì với người này. Tối đó chồng e lại ôm gối sang phòng khác ngủ. Hôm mùng 6 con e được 12 tuần, vì 2 vc vẫn ko ai nói với ai câu nào, e tự mình đi khám thai, khám thai về chồng cũng không hỏi lấy 1 câu dù biết tuần thứ 12 là giai đoạn rất quan trọng của thai kỳ.


Mùng 8 là mừng thọ ông nội em, gđ e có mời mẹ a ấy đến dự thì hôm mùng 7, mẹ ch e phát hiện ra 2 đứa ngủ riêng, mẹ chồng e bảo là nếu 2 đứa ko giải quyết được thì không có đi đâu cả (ý là không về mừng thọ ông nội e ạ), e chẳng nói gì, a ấy cũng chẳng nói qua nói lại câu nào. Đến đêm mùng 7, e nằm trằn trọc mãi k ngủ được, 2h sáng ngồi dậy viết cho chồng 1 lá thư. Đại ý e nói là e không hiểu sao a ấy lại nói như vậy, a ấy k cần con, hay là như thế nào, nào là e đang có bầu, tâm trạng e k được tốt, có thể e nói không được khéo léo, nhưng a ấy nói như vậy làm tổn thương e, và e nói a ấy là nên giảm bớt thời gian chơi game, vẫn là thời gian ngồi máy tính nhưng thử vào tìm hiểu trên mạng xem bà bầu tâm sinh lý thay đổi như thế nào, rồi chồng nên tâm lý như thế nào... để hiểu e hơn, rồi e để lá thư sang phòng chồng nằm để sáng hôm sau chồng có thể đọc được. Sáng hôm mùng 8, cả nhà e về mừng thọ ông nội e, a ấy uống nhiều quá nên say, e phải đỡ, rồi cầm túi cho nôn các kiểu, thế là về nhà vợ chồng lành nhau.


Tháng 2 âm lịch, phòng chồng e đi du lịch, e cũng vẫn động viên anh đi chơi cho thoải mái, tối hôm đó nhắn tin được 1 lúc thì chồng e bảo là chồng e uống nhiều rượu quá, mệt nên muốn đi ngủ, e ok luôn, lúc đó là khoảng 10h đêm. Chồng e đi mấy hôm thì về, e cũng k để ý điện thoại của a ấy. Đến hôm mùng 8/3, vợ chồng e đưa nhau đi ăn ngoài tiệm, rồi về nhà, trong lúc chồng đi tắm, tự nhiên thế nào e lại cầm vào điện thoại của chồng và vào mục tin nhắn. Lúc đó e thấy vẫn còn tin nhắn chồng e nhắn cho người yêu cũ. Đại loại là chồng e nói nhớ người yêu cũ, người yêu cũ a ấy nói là cũng nhớ a ấy nhưng giờ có vợ rồi, mai lại về với vợ con, ý trách móc chồng e. Tin nhắn lúc 10h30. Lúc đó thực sự e quá sốc, thất vọng và mất niềm tin vào chồng vô cùng. Anh ấy tắm xong vào thì e hỏi chuyện, e vừa hỏi vừa khóc, a ấy còn cáu với e bảo là e khóc thế này a đi ra ngoài, đêm nay a k về nữa cho e bình tĩnh lại, a xin lỗi vì đã nhắn tin cho chị ấy nhưng lúc đó a say a k kiểm soát được bản thân nên mới liên lạc với chị ấy (mẹ nào đã từng ở trường hợp như e chắc hiểu là đau như thế nào, khi người ta say người ta hay nhớ về người mà mình yêu nhất, buồn...).


Em chỉ nói là e ko đồng ý cho a đi ra ngoài qua đêm như thế, sau đó e nói với chồng. "A và e đều có những kỷ niệm với người cũ gần 5 năm trời, nhưng từ khi e lấy a, đặc biệt là khi biết mình có thai, trong lòng e tuyệt đối chỉ có a và con, e chưa bao giờ liên lạc lại với người cũ trong khi thời gian bọn e chia tay nhau rồi e đến với a mới có mấy tháng trời, còn a và chị ấy đã chia tay gần 2 năm nay rồi, a cũng đã yêu người khác nữa sau khi chia tay với chị ấy, a làm e tổn thương quá".


A ấy bảo e là đối với a ấy chị ấy là điều gì đó rất thân thuộc, dù sao cũng bên nhau gần 5 năm trời, ít nhất cũng phải cho a ấy 1 nửa thời gian a và chị ấy bên nhau để a quên chị ấy. Em đau, nhưng e im lặng, coi như e chấp nhận. Rồi tối đó, chồng e quay sang hướng khác ngủ, mặc kệ trong lòng e ngổn ngang bao suy nghĩ. Đúng hôm mùng 8/3 đấy ạ. Món quà thật đặc biệt. Rồi 2 hôm sau sóng gió cũng qua, a ấy xin lỗi e và e cũng cho qua ko có vấn đề gì nữa.


Nói để các mẹ biết thêm chuyện này ạ, sau khi e chia tay người yêu được 1 thời gian, e phát hiện mình bị gì đó rất lạ, sau khi tìm hiểu e quyết định đi bác sĩ khám, bác sĩ cho e một tin như sét đánh là e bị sùi mào gà, khỏi phải nói e đã cảm thấy nhục nhã và khổ tâm như thế nào, e thất vọng về người yêu cũ, thất vọng về đàn ông vô cùng, nhưng hỏi người yêu cũ thì một mực anh ấy vẫn nói rằng a ko có ai ngoài e, e cũng đành ngậm đắng 1 mình đi chữa chạy, cảm giác vừa nhục nhã vừa đau khổ thất vọng, cuối cùng 1 thời gian e cũng thấy khỏi. Lẽ ra e không định nói với chồng e chuyện này, vì e nghĩ nếu nó không ảnh hưởng thì cũng không nên nói ra, có khi a ấy lại nghĩ sai về e.


Nhưng sau khi tìm hiểu, thấy người ta bảo mẹ bị các bệnh… thì nên sinh mổ, vậy là vì con, e quyết định nói với chồng để 2 vợ chồng chọn điều tốt nhất cho con, khỏi nói chồng e sốc như thế nào, đồng thời a ấy chửi rủa lăng mạ e, là e sống sa đọa, là e lăng loàn, là đứa con trong bụng không phải của a ấy…(e thật sự rất đau nhưng e biết điều này e không trách a ấy được, vì e đã giấu không nói sự thật cho chồng e biết trước khi bọn e kết hôn, đồng thời ko hiểu ai ghét e điều gì mà tung tin đồn e cặp bồ linh tinh nọ kia, gần như khắp cơ quan đều biết, nên mọi người phản đối chồng e lấy e ghê lắm, điều này chính chồng e nói cho e biết khi 2 đứa đang tìm hiểu nhau. Và chính vì a ấy tỏ ra tin tưởng e, bảo vệ e nên e đã ngã lòng mà yêu a ấy đấy ạ, nhưng e thật sự chưa bao giờ là người như vậy).


E đã cầu xin a ấy, rằng thật sự e ko phải người như vậy, cái thai của e là con của a ấy, nhưng a ấy nhất quyết ko tin và ko chấp nhận dù cho e giải thích như thế nào đi nữa. Đến hôm con e được 22 tuần, e quyết định đi hà nội khám thai, cũng là khám bệnh cho e luôn vì đợt đó e bị viêm nặng lắm, đồng thời e kiểm tra xem e có thể sinh thường được hay phải sinh mổ vì trước đây bị sùi mào gà, nhưng kết quả xét nghiệm là e hoàn toàn âm tính với bệnh đó, có lẽ trước đây e chỉ là bị viêm nhiễm gì đó thôi, nhờ có kết quả đó, chồng e đối xử với e đỡ hơn, với e như vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi, e sợ con e thiếu đi sự quan tâm của bố mà.


Rồi bọn e cũng yên bình hơn được 1 thời gian, nhưng khi chồng e đi uống rượu say về, chồng e vẫn hay nói trong cơn mê rằng đứa con này không phải con anh ấy, rằng con mình thì bỏ, giờ đi nuôi con người ta. Em vừa thương a ấy vừa thương bản thân mình.


Đến khi e có bầu được khoảng 7 tháng, lúc đó thật ra là bụng e to lắm, và e mệt khủng khiếp luôn, người thì cứ ì ạch, hôm đó hình như là e có nhờ chồng e lau nhà hay là làm gì đó, chồng e lại quay sang nói e là giả vờ nọ kia, rằng suốt ngày muốn chồng phải mó tay vào… E chán quá chẳng buồn nói gì, tự làm lấy, và vc e lại chiến tranh lạnh mất mấy ngày. Và để giải quyết vấn đề lại là e gọi chồng e để nói chuyện, vì e ức chế không chịu được, và biết tính chồng chẳng bao giờ chịu nói gì trước. Haizz, nản nhưng vẫn phải cố ạ. Mấy ngày sau, e xem điện thoại của chồng, các mẹ biết gì không, a ấy nhắn tin với người yêu cũ, kể là e thế nọ thế kia, suốt ngày nhờ vả chồng… chị người yêu còn nói lại là vậy mà ngày xưa yêu lười thế chả giúp em…. Khỏi nói e chán như thế nào, e nói với chồng, e không nghĩ a lại là người như vậy, vc không vui vẻ a cũng đi kể với người yêu cũ… A ấy còn quay lại bảo e thế này chứ “Anh biết e sẽ xem điện thoại của anh nên anh cố tình để cho e đọc, để e hiểu vì em, a đã thay đổi như thế nào” (Đúng là trước đây không phải sờ tay vào việc gì đâu ạ). Các mẹ thấy có chán không?


Rồi trước ngày e sinh đúng 1 tháng, e làm công tác văn phòng, mà văn phòng là bưng bê kê dọn ý ạ, e được giao phụ trách dọn dẹp 1 hội trường ở cơ quan, nói thật với các mẹ, e có bầu bụng e to lắm, ai cũng kêu ý ạ, vậy mà hôm đó sắp có cuộc họp, e nhìn thấy chồng hồ sơ mà phát mướt mồ hôi, giữa tháng 7 oi bức, chồng hồ sơ xếp vừa được cái tủ tài liệu các chị hay dùng ở cơ quan ý ạ. Em mới nhắn tin cho chồng, “Anh ơi anh có bận gì không lên giúp em với”. Chờ mãi ko thấy chồng nhắn tin lại, e nhắn cho chồng 1 tin thế này “Anh đang bận, anh chỉ cần nói với e là a bận quá ko lên được, động viên e cố gắng lên nhé” là e đã có động lực để làm rồi. Chồng e nhắn tin lại luôn “Càng ngày em càng quá đáng, ai cũng có công việc, e thì hở ra là chồng, cái gì cũng chồng mới được, dựa dẫm quen xác, ko làm được thì xin nghỉ, a không muốn nói nhiều đâu”.


Khỏi nói e cảm thấy thất vọng như thế nào, e vừa khuân 1 đống hồ sơ, vừa khóc tủi thân. Tối về, e gọi a ấy ra để nói chuyện. Em vừa khóc vừa nói với a ấy rằng, “A nói không sai, e làm việc gì cũng muốn có vợ có chồng, thậm chí e nấu cơm cũng muốn a ở bên, e đã từng nói với a e ước rằng e có 1 gia đình vợ chồng con cái cùng túm vào nấu cơm, nói cười vui vẻ, điều e mong muốn có gì là sai, e cũng nói với a nhiều lần rồi, thử vào mạng tìm hiểu xem khi phụ nữ có bầu thì họ mong muốn gì, cần chồng chia sẻ như thế nào nhưng anh đã bao giờ quan tâm chưa, thậm chí đêm vợ bị nhức xương ko ngủ nổi - e bị rối loạn chuyển hóa canxi, đập chân để cho đỡ nhức chồng cũng cáu cũng nói chứ đừng nói là được chồng hỏi e muốn ăn gì a mua hay là dậy nặn chân cho vợ”.


Thế mà a ấy nói với e “Trước đây a yêu chị… a nghĩ mình thấy hối hận, nhưng thực ra lấy e mới là điều a hối hận nhất, không thể chịu đựng nổi 1 người như e, chỉ biết đòi hỏi chồng giúp nọ giúp kia, mà đừng có tý là lôi nước mắt ra, nhìn khó chịu lắm”.


E nghe a ấy nói mà cảm thấy mình không nên nói gì nữa thì hơn. Em thất vọng quá, e lên giường đi nằm. Từ hôm đó cho đến ngày e gần sinh, 2 mẹ con e tự chăm nhau, tự e làm tất cả, e đi làm về e nấu ăn, bụng e to e ko ngồi để rửa bát được nên chồng e rửa bát, tắm xong e tự tay giặt quần áo, rồi 2 mẹ con nghe nhạc, rồi đi ngủ, chồng e vẫn nhất quyết ko nói với e 1 lời nào.


Đúng 1 tháng kể từ hôm đó, e vào viện khám định kỳ thì bác sĩ yêu cầu e nhập viện vì có dấu hiệu sắp sinh. Công việc e vẫn chưa bàn giao, e đến cơ quan xin nghỉ, bàn giao rồi ngồi viết cho chồng 1 bức thư, đại ý e nói là “Em tha thứ cho a, a tha thứ cho e, chúng ta tha thứ cho nhau để con có 1 gđ trọn vẹn. Còn nếu như cảm thấy ko thể sống với nhau được, chờ e sinh con 1 thời gian cho con cứng cáp rồi e sẽ làm đơn ly hôn giải thoát cho anh, nếu e sinh con mà có mệnh hệ gì thì nuôi dạy con cho tốt - khỏi phải nói vì chắc ai sinh con lần đầu chắc tâm lý cũng như e, đợt đó lại bao nhiêu vụ bà bầu sinh con xong chết hoặc cả mẹ cả con có vấn đề… nên e sợ” rồi e vào viện.


2 hôm e trong viện chờ sinh thì chồng e rất quan tâm chăm sóc, e nghĩ a ấy hối hận nhưng bản tính ko chịu thừa nhận sai nên ko mở lời trước. Sau đó khi e sinh xong, e về phòng nghỉ e mới nhắn cho a ấy là đọc lá thư e kẹp ở quyển sổ… Sáng hôm sau a đến viện thăm 2 mẹ con, e hỏi a đọc thư chưa, a mới bảo đọc rồi, nhưng cũng chẳng nói đi nói lại với e câu nào.


Rồi đầy tháng con e, hôm đó chồng e uống say, cứ giằng lấy con đòi bế, e ko cho bế thế là cáu lên đạp 1 cái, ko ngờ vào đầu con, nhưng sau đó ko biết gì mà lăn ra ngủ, e vừa bế con vừa khóc, sợ con bị làm sao, cứ ôm con khư khư xem con có biểu hiện gì lạ như ói sữa hay hôn mê không, e sợ con bị ảnh hưởng não vì cú đập khá mạnh. Lúc chiều tối e thấy chồng e có điện thoại, thấy là người yêu cũ gọi nhỡ 2 cuộc, rồi lại nhắn tin kêu với chồng e là buồn quá, e mới nhắn cho chị ấy, nói rằng e cảm thấy ko thoải mái khi 2 người cứ liên lạc qua lại như vậy (mà chắc thời gian trước sinh 1 tháng e với chồng k nói chuyện với nhau họ cũng hay liên lạc), a ấy là ng có gia đình rồi nên chị ấy nên hạn chế việc liên lạc với chồng e nếu có việc ko thật sự cần thiết… Chị ấy quay lại nói luôn e là chị ấy và a ấy nc với nhau e ko có quyền quản, còn nếu chị ấy mà thích thì e mất chồng lâu rồi… Chẳng biết có phải e hiền không, nhưng e nghe thế cũng chẳng biết nói thế nào nữa.


Tối đó chồng e vừa ngủ dậy là sang phòng lấy điện thoại, chắc thấy cuộc gọi nhỡ của ng y cũ nên gọi lại, chẳng biết nói với nhau những gì, quay vào viết startus lên facebook, ý là ko sống được với nhau nữa thì the end…, mọi người vào hỏi thăm thì anh ấy nói rằng e quá đáng nọ kia. E không biết là a ấy viết thế, mãi đến 10h đêm, k ngủ được vào fb xem mới biết chồng viết những điều đó (trước khi con e được 3 tháng chồng e ngủ phòng khác để đi làm cho đỡ mệt ạ - vì có người ngủ cùng e rồi), e mới sang phòng hỏi chồng e là có chuyện gì, sao a lại nói như vậy, a bảo là a ko muốn nc với e. Em bảo là e cũng ko hiểu vì lý do gì mà a nói thế, hay là ng y cũ gọi điện nói gì, đúng là e nt cho ng y cũ của a, nhưng e k xúc phạm, k nói gì quá đáng, tin nhắn vẫn còn đây, và nếu có gì thì vc bảo nhau chứ k phải đưa lên mạng xã hội để rêu rao như thế, nhưng a ấy chỉ nghe e nói mà cũng chẳng nói đi nói lại gì cả. Vc e lại tiếp tục cảnh chiến tranh lạnh, các mẹ biết sau khi sinh mà như vậy thì nó chán như thế nào rồi đấy. Thế rồi khoảng gần 1 tháng sau vì có những việc cần trao đổi với nhau nên vc e bình thường trở lại.


Ngày 8/3 năm sau


Sáng chồng e dậy, ko được 1 câu nói. Chồng e đi học liên thông, trưa ở lại ăn uống với bạn bè, tối thì về bảo e là vc mình đi ăn với bọn bạn a. E mặc quần áo rồi đi cùng chồng được 1 lúc, a bảo là a đưa e về trước rồi a quay ra uống rượu với bạn. Lúc đưa e về, a ghé vào cửa hàng hoa mua cho e 1 bông hoa hồng, e vẫn cảm thấy thất vọng lắm nên chỉ nói e cảm ơn. Thế là chồng e cáu um lên, rằng chỉ thế thôi à, nọ kia, rằng giữ chồng ở nhà mới khó chứ đuổi đi thì khó đ.. gì, rồi e bước xuống xe, cầm theo bông hoa hồng để đi vào nhà, chồng e giật lại bông hoa, bảo cần đ.. gì phải thế… Lại thêm 1 mùng 8/3 nữa thất vọng (Mà chả hiểu sao, vc e hay giận nhau vào 14/2, 8/3 với 20/10, rồi sinh nhật e thế k biết). Vc e lại chiến tranh lạnh mất mấy hôm rồi cuối cùng e lại là người phải hòa giải trước.


Và sóng gió nhiều hơn kể từ khi e đi làm trở lại ạ.


Chẳng là phòng chồng e có 1 em nhân viên mới về, e này đi du học nước ngoài về, rất xinh xắn, ăn mặc thoáng (do là đi nước ngoài về mà), e phát hiện thấy chồng e và cô bé này rất hay chat facebook với nhau, rồi rủ nhau đi ăn uống, ban đầu thì e biết e không nói gì đâu, nhưng có 1 lần vc e giận nhau, e thấy chồng e tâm sự với cô bé này (mà vốn dĩ chồng e k phải là 1 người hay tâm sự, rất kín tiếng ạ), e cảm thấy k vui, e mới bảo chồng e là, k nên chat chit, nc quá nhiều như vậy, đặc biệt là tâm sự nọ kia, nhiều khi con gái, biết là không nên nhưng cảm xúc và lý trí nhiều khi khó nói lắm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, con bé đó chưa yêu ai, chưa từng tiếp xúc với đàn ông nhiều theo kiểu như vậy, đôi khi nó sẽ nảy sinh tình cảm khó nói. Em nói rất nhẹ nhàng thôi, vậy mà chồng e vùng vằng nọ kia mắng mỏ e…, e cũng bảo e chỉ cảnh báo vậy thôi, còn tùy a suy nghĩ.


Đến 1 hôm phòng chồng e đi du lịch 5 ngày, đêm đầu tiên đi du lịch về, các chị biết không, trong mơ chồng e gọi tên em đó, khỏi phải nói e sốc như thế nào. Và thật ra mình là phụ nữ, phụ nữ thì nhạy cảm lắm, chỉ 1 vòng tay ôm nới lỏng mình cũng cảm nhận được. Em thấy tình cảm chồng dành cho e nó đang khác đi. E nói với a là đêm qua a ngủ mơ a gọi tên… thế mà chồng e lại quay sang nói e là cứ gọi tên thì thế nọ thế kia à, rồi tự nhiên lại chiến tranh lạnh với em, em chẳng hiểu mình làm gì có lỗi, mình nói ra thế cũng là có lỗi hay sao? Mấy hôm sau e mới gọi chồng e để nc, a bảo là vc thì phải hiểu nhau, đừng có hở ra là hỏi, ngủ mơ gọi tên thì đã sao? E mới nói là nếu e cũng ngủ gọi tên ng đàn ông khác thì a nghĩ sao, thì a ta nói là bao giờ xảy ra thì khác biết như thế nào, nhưng rồi e cũng cố nhẫn nhịn cho qua mặc dù e thấy a rất vô lý.


Mọi người có thấy lạ không khi mà trong hầu hết mọi chuyện, toàn e phải là người đứng ra giải quyết, nếu không thì không biết đến bao giờ mới yên.


Và lần này có lẽ là lần quyết định tình cảm của vc e trở nên nhạt như thế này.


Hôm đó, e về quê chồng ăn cưới, tự nhiên thấy chồng e ngồi nhắn tin với ai đó, rồi nếu e ko nhầm thì a ấy xóa tin nhắn đó đi, tối về, e kiểm tra điện thoại, và quả thật chồng e đã xóa tin nhắn đó đi, rồi e vào fb của chồng e, thấy có tin nhắn chat với e đồng nghiệp kia, thấy e kia nhắn cho chồng e hình nụ hôn, rồi nói với chồng e là “chụt choẹt” (kiểu hôn kêu ý ạ), e gọi chồng để nói chuyện, e hỏi tại sao trưa nay nhắn tin với ai mà phải xóa tin nhắn đi, chồng e bảo nhắn với thằng bạn, nhưng chả thích để tin thì xóa đi. Rồi e nói luôn chuyện chat chit trên fb, e nói là e có cảm nhận con bé đồng nghiệp kia có tình cảm với chồng em, e đề nghị a ấy tôn trọng ý kiến của e, ko suốt ngày kiểu chat chit nhắn tin với nhau nữa, chồng e quay sang nói e, 2 vợ chồng lời qua tiếng lại, rồi e nói “Em hỏi lại a 1 lần nữa, a có thể hạn chế việc nhắn tin chat chit với con bé kia không”, anh ấy trả lời là không.


Vậy là e im, cảm thấy mình không cần nói gì nữa, xong e đi vào phòng, chồng e nói vọng vào với e là “Đời nhục nhất là lấy phải con vợ dồ”. E tức quá bảo đừng sống với người dồ làm gì, viết đơn ly hôn đi, tôi ký cho, lần đầu tiên e xưng tôi. Chồng e bảo viết thì viết, xong rồi viết luôn đưa e, e cũng ký luôn. Đêm đó chồng e lại sang phòng khác ngủ, con e đêm đó quấy khóc vô cung…


Sáng hôm sau đi làm, vì bình thường vợ chồng e vẫn cùng đi, e bảo a ấy là từ giờ đến lúc giải quyết xong thủ tục, cứ coi như bình thường, e đi xe cùng a được ko, a ta bảo tự đi đi, thế là e cũng tự đi luôn, e có cần gì đâu. Nhưng dường như anh ta ko nộp đơn, e cũng muốn cho mình bình tĩnh lại, nhưng sự thực là tình cảm của e khác nhiều lắm rồi. Rồi sau gần 3 tháng vợ chồng e im lặng ko nói với nhau câu nào, e ức chế quá, mới sang nói chuyện với a ta, a ta nói là a ta thất vọng về e, rằng e nói năng khó nghe với mẹ chồng nọ kia. Em bảo e công nhận e ko được ngọt ngào, nhưng e ko có lòng bụng nào cả, thời gian trước e và mẹ chồng cũng thỉnh thoảng nói qua nói lại nhưng cũng ko có gì là to tiếng, giờ e cũng đã thay đổi nhiều… Nhưng sau khi nói chuyện xong, a ta vẫn vậy, vẫn sống ly thân ai biết người đấy. Em cũng vẫn cố gắng chịu đựng. Hơn 1 tháng sau vẫn k thấy a ta thay đổi, e lại sang nc 1 lần nữa, lần này quả thực e ức chế vô cùng, e nói hết, nói hết trong lòng, như vậy là vợ chồng e ly thân hơn 4 tháng rồi vc e tạm coi là ổn được gần 1 tuần.


Chồng e chuyên gia có kiểu cứ vc giận nhau là đặt pass điện thoại, mà thật ra, khi đã giận nhau thì e chẳng bao giờ sờ vào điện thoại của chồng. Lần này cũng vậy. Nhưng vc lành nhau đã 1 tuần mà vẫn ko mở pass, e cảm thấy khó chịu lắm, cứ như kiểu có điều gì giấu diếm vậy. Nhưng e im lặng coi như để cho a ấy có thời gian. Rồi năm nay làm hết 26 âm lịch thì được nghỉ tết, tự nhiên đêm 26 chồng e lại sang phòng khác ngủ, e giận nhưng cố tỏ ra bình thường, đến đêm 27 vẫn vậy, vẫn sang phòng khác. Nói thật với các mẹ, e cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, như kiểu là mình là con hủi, chồng xa lánh vậy.


Rồi sáng 29 tết, em bế con mở cửa vào phòng chồng, em thấy chồng e tắt vội điện thoại đi, e thấy khó chịu lắm, em liền bảo chồng e là pass điện thoại của anh là gì, mở ra em xem. Chồng e cũng mở ra, e thấy chỉ là đang đọc truyện thôi, rồi e vào fb của chồng, vào mục tin nhắn, thấy tin nhắn chồng e nhắn với cô đồng nghiệp kia trống trơn, trong khi thực ra e biết họ suốt ngày chat chít với nhau, e dám chắc điều đấy vì thời gian hơn 4 tháng vợ chồng e ly thân, e thấy họ rất hay đi ăn sáng với nhau, nhưng em chán e chả buồn nói. Em tự nghĩ chả biết họ chat với nhau cái gì mà phải xóa đi. Chồng e thấy e xem điện thoại thì nổi cáu lên, hỏi đã xem chán chưa, e tức mình bảo chưa chán. Chồng e nói là không hiểu sao trên đời lại có người tọc mạch như thế, lần nào xem điện thoại cũng có chuyện, lần này nhất quyết không bỏ pass nữa. Em mới nói với chồng e, e nghĩ đó là điều chính đáng của một người vợ, và nếu e mở điện thoại của chồng e mà e thấy k có vấn đề gì thì e có nói gì không, hay chỉ khi thấy nhắn tin với người nọ người kia, kiểu ỡm ờ thì em mới nói. Chồng e quay lại nói, tóm lại không phải nói nhiều, lần này nhất quyết không mở pass. Em tức mình nói luôn cả chuyện tự nhiên bỏ sang phòng khác ngủ, em cảm thấy rất tổn thương và thấy mình bị ghẻ lạnh như kiểu con hủi vậy. Nếu cảm thấy sống với nhau được tử tế thì sống, không sống được thì thôi chứ cứ như kiểu này e không chịu nổi nữa. Chồng e cũng chẳng nói đi nói lại câu nào, thấy vậy em bỏ sang phòng khác.


Đến sáng 30 tết, sau khi chuẩn bị xong 2 mâm cơm cho mẹ chống cúng, em quyết định lên nói chuyện với chồng. Em nói rất nhẹ nhàng, bảo chồng e là “Chuyện năm cũ không để sang năm mới, hôm nay là 30 tết rồi, có gì thì nói luôn cho xong”. Chồng e quay sang bảo “Anh không nói chuyện với e”, vậy là e còn biết nói gì nữa, e bảo ko nói thì thôi, rồi e đi ra. Rồi vợ chồng e lại tiếp tục bước vào cuộc sống ly thân.


Sau khoảng gần 2 tháng kể từ hôm đó, có 1 lần e gọi chồng e sang để nói chuyện, e nói rất nhẹ nhàng như tâm sự với chồng e rằng. “Trong chuyện lần này, e cảm thấy a k sai, và e cũng k sai, không phải chuyện gì cũng phải có người sai người đúng, chỉ là quan điểm khác nhau, và mỗi người đẩy cái tôi của mình lên cao thì thành chuyện như thế, nhưng nếu cách duy nhất để giữ cái gia đình này chỉ có làm như vậy, thì coi như em chấp nhận theo quan điểm của anh, tuy nhiên em cảm thấy không thật sự thoải mái, nếu anh còn muốn giữ cái gia đình này, 2 vc mình đều phải thay đổi, phải cùng vun đắp lại tình cảm, vì sau ngần ấy chuyện tình cảm cả 2 chắc chắn không còn được như xưa nữa rồi. Còn nếu như giờ sống với nhau vì con, được, e cũng chấp nhận, cố gắng đến khi nào có thể nhưng anh phải có trách nhiệm với con, trách nhiệm với con không phải là ngồi trông con, bế con khi e bận việc, mà trách nhiệm là con ốm, e ốm anh phải sang đây ngủ, muốn ngủ riêng còn nhiều lúc khác, con ốm hay em ốm mình e không xoay được, thứ 2 là phải đưa e tiền nuôi con, lương e hơn 3 triệu bạc, con thì bỉm sửa đủ sao được, còn nếu sợ e lấy tiền tiêu linh tinh thì đi mua sữa, mua bỉm về đây cho e, e không cần cầm tiền của anh”.


Em nói đến nước đấy, vậy mà chồng em vẫn im không nói đi nói lại câu nào các mẹ ạ. Thú thực với các mẹ, em làm ở văn phòng, mà văn phòng thì làm gì có lậu, chỉ trông vào lương thôi, chồng e làm phòng chuyên môn, thỉnh thoảng còn có đồng ra đồng vào, đặc biệt đợt tết với đầu năm vừa rồi, e biết chồng e có rất nhiều khoản ngoài, nhưng suốt ngày thấy anh ta chỉ mua giầy dép, quần áo, nước hoa, đổi ipad, đổi điện thoại, vậy mà tuyệt nhiên k đưa e 1 đồng nào, không mua cho con 1 hộp sữa, 1 bịch bỉm. E thật sự chán nhưng vì tự trọng và vì em muốn để xem anh ta thật sự sống như thế nào, nên em im lặng không nói gì. Em kể với đứa bạn thân, nó chửi e tới tấp, nó bảo e sao mày lành thế, con m ăn bằng cám à, m không nói thì con m chết đói, bao lâu nay mày có dám mua cái quần cái áo nào mới không. Rồi khi căng quá em quyết định ly hôn nên e về nói chuyện với mẹ e chứ còn trước đó có bao nhiêu chuyện em đều không kể với mẹ vì sợ mẹ buồn, mẹ e lại khuyên là con còn nhỏ, cứ bình tĩnh suy nghĩ, giờ mà ly hôn khổ cả mình khổ cả con, mẹ thì đi làm chưa về hưu, giờ lương có hơn 3 triệu bạc mà ly hôn, tiền thuê nhà (nhà đẻ em cách xa cơ quan), tiền bỉm sữa của con, con ốm đau… Thôi thì vì con mà cố, ít nhất là con phải lớn chút đã rồi tính. Cả 2 người thân của e đều khuyên như vậy, nên em mới cố dằn lòng mà ngồi nói chuyện với anh ta, nhưng mà kết quả là như vậy đây.


Anh ta không nói gì thì thôi, em cũng coi như là anh ta muốn vế thứ 2 theo lời e nói, tức là sống với nhau bằng nghĩa vụ với con. Thế nhưng hôm rồi, con e bị tiêu chảy, rối loạn tiêu hóa 1 thời gian dài. Hôm đó e quyết định đưa con đi hà nội khám bằng xe khách, nhưng kỳ thực là không có tiền. Cũng nói chuyện với bà nội và anh ta, anh ta chỉ can không cho đi xe khách, nhưng anh ta không hiểu là vì e không có tiền nên không dám đi taxi. Nhưng em chờ mãi đến tận đêm cho con đi ngủ vẫn không thấy a ta đả động gì đến chuyện tiền nong. Sáng hôm sau, mặc dù ức chế và hỏi tiền không phải thói quen của e, nhưng vì con e vẫn phải mở miệng. E bảo a ta là “Anh có tiền ko thì đưa e để e cho con đi khám bệnh, còn ko có thì xuống vay bà nội, lần trước e vay chưa có tiền trả giờ này e không vay nữa”, thế a ta mới bảo “Để xuống bảo bà nội”. E điên quá mới bảo “Đưa con đi khám, không đưa tiền cũng không hỏi được 1 câu xem có tiền chưa”, anh ta mới thanh minh là “Tưởng e có tiền rồi”, e ức quá mới bảo “Có tiền mà phải cho con đi xe khách à”. Chán……..


Sau lần đó, cũng tiến bộ hơn đưa tiền cho e được 2 lần, mỗi lần 1 triệu. Nhưng thật sự với các mẹ, giờ e sống cuộc sống như thế này. Em bế tắc lắm, em đã chủ động như vậy rồi, nhưng vẫn không được. Phải chăng là anh ta chán cuộc hôn nhân này rồi, và cũng có thể có người khác rồi.


Nói thật là giờ em cũng chai sạn lắm, chả có cảm xúc gì. Đồng thời em cũng cảm thấy anh ta thật sự quá thiếu tôn trọng đối với em. Cưới nhau chưa nổi 3 năm mà ly thân đến nửa năm và đối xử với nhau như thế này, dù chả đánh đập, dù vẫn yêu thương con nhưng cứ thế này thì quãng đường sau này phải làm sao? Sống mãi thế này em sợ em bị điên mất. Em phải làm gì bây giờ các mẹ ơi. Giúp em với.