có ai như mình hong nhỉ? chồng trai gái với người ta suốt mấy năm trời, mà mình cứ lơ, cho qua, bằng mặt nhưng ko bằng lòng, hắn đi thì buồn, hắn ở nhà thì vui, đôi khi nhìn hắn thấy bực vô cùng muốn đấm cho vài phát, nhưng khi hắn nói vài lời ngon ngọt thì bao nhiêu tủi hờn, uất ức điều tan biến, cứ thế cái vòng lẩng quẩng ko bao giờ tháo ra đc.


đã bao lần, khi biết ck đi với NT3, mình luôn cố gòng mình lại, chúng nó đi với nhau vì công việc thôi, rồi khi hắn về với bao thương tích, mình lại cố lơ, nhưng nước mắt cứ tuông ra, rồi lảng tránh ko dám nhìn hắn vì sợ cục uất ức nó lại dâng cao, đau đầu, hại não, cứ thế bao nhiêu buồn tủi, bao nhiêu ức chế, nó cứ dồn thành cục, thành cục suốt mấy năm qua mà ko giải toả đc.


mọi người khuyên bảo mình nên nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng có ai có thằng chồng như mình hong, mình muốn nói chuyện với nó thì nó luôn lấy công việc ra mà lảng tránh, lựa những lúc vui vẻ, bong đùa nói giả lơi với hắn thì hắn lại biết ý đồ của mình, rồi hắn lại cáu lên, than mệt, nếu mình mà làm to lên thì hắn bỏ đi, mất tích, thế là ko nói đc, ko bao giờ hắn chịu làm rõ vấn đề với mình, hắn cứ im lặng và im lặng.


còn giờ thì mình đành phải đối diện với nỗi sợ "chồng đi với người", mà ôm con đi về mẹ, có lẽ mình nên thế, dù biết lòng sẽ buồn, sẽ khó chịu với bao ý nghĩ nhưng phải vậy thôi, phải tập từ bỏ thói quen luôn có hắn bên cạnh dù rất khó, nhưng hy vọng mình sẽ khá hơn. :(