Chào cả nhà ,xin mọi người cho em một lời khuyên về chuyện gia đình em với ạ


Em vừa sẩy thai tròn một tháng, chuyện của một tháng trước đây ngĩ lại em luôn cảm thấy kinh sợ và tuyệt vọng


em có thai được 7 tuần thì thai bị lưu nên em phải nhập viện để hút thai ra, trước đó em có đi siêu âm hai lần bác sĩ đều nói con em khó giữ vì thai phát triển quá chậm, cách đây tròn một tháng em bị ra huyết thì vội vàng nhập viện bác sĩ kết luận thai lưu và đang trong quá trình đẩn thai ra nên mới ra huyết. em và ck vẫn cố nuôi hi vọng và tiếp tục đi siêu âm ở ngoài nhưng kết quả không khả quan bác sĩ cũng kết luận như vậy, mình vào viện thì bác sĩ khuyên nên làm luôn nhưng ck mình k muốn nên hai vk ck lại để thêm một ngày nữa, sau đó bố mẹ mình cũng khuyên nếu k làm thì chính mình sẽ bị biến chứng là nhiễm trùng nên mình cũng lo và có bàn lại với ck, mãi ck mới đông ý, mình cũng buồn lắm đáng lẽ ra ck còn là người phải động viên mình đằng này thì ngược lại


Hôm sau mình đi hút mình k biết đã ai trải qua cảm giác đó chưa nhưng hô đó mình như chêt đi một nửa, mình chịu đau kém lại thêm nữa bác sĩ đang hút còn nge điện thoại, nên đang đau thì lại dừng lại rồi họ lại làm tiếp , bây giờ ngĩ lại mình vẫn còn ám ảnh.


sau hôm đó mình khỏe hơn một chút nên mình xin bệnh viện về (ở viện nóng quá mình không chịu nổi). Tính đến ngày ra viện là mình ở viện 4 ngày, ngày mình về nhà, ck mình tâm trạng cũng k tốt vì thời gian mình ở viện thời tiết nắng nóng nên ck mình rất mệt thêm nữa mình k ăn uống được nên cả thể xác và tinh thần của mình đều suy kiệt, thành ra hai vk ck k ai nói chuyện với ai, ck mình về nhà có cãi nhau với mẹ ( mẹ ck) sau đó anh vào gọi mình ăn cơm nhưng mình mệt nên k để ý , tới câu thứ 3 ck mình gắt lên nên mình có bật dậy và nói " ăn thì ăn"


ck mình bực tức nói " thái độ gì thế" mình chỉ đáp lại " thái đọ gì là thái độ gì" vậy là một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt mình, mình choáng váng và thực sự những ấm ức bấy lâu nay mình chịu đựng đã bộc phát mình tát trả lại ck , sau đó bố ck mình thây hai vk ck to tiếng ông có ngó vào mình nói với ông " bố ơi anh ấy đánh con" nhưng bố ck mình chỉ quay ra k nói gì, sau đó vì bị dồn nén qua nhiều mình và ck cãi nhau ck mình có nói " tao chăm mày chừng này ngày m thấy có thằng nào được như tao chưa" , thực sự nge câu đó mà t k biết phải ngĩ nữa mình có khóc và nói thêm một hai câu thế là bố ck mình chửi là " kệ mẹ mày" , rồi đuổi mình ra khỏi nhà , bố ck mình còn chửi rất nhiều thứ nữa , mình thực sự k thể chụ được nữa nên đã dọn đồ và đi ra khỏi nhà ck.


từ hôm đó ck mình cũng k gọi điện hỏi thăm hay nhắn tin gì, mình chỉ biết nhà ck nói ck mình đã chuẩn bị đơn li hôn và đợi mình ký. Họ còn đặt điều là mình bỏ nhà đi và đã có người khác. Mình đã chủ động liên hệ với ck anh ta cũng k giải thích, nhưng khi mình đề cập đến chuyện li hôn thì anh ta lại tìm mọi lí do để từ chối ra tòa.


nhưng anh ta cũng k chủ đông liên lạc để hai vk ck nói chuyện lại. Bây giờ mình vẫn còn yêu ck nhưng thực sự ck và gia đình ck đối xử với mình như vậy mình k thể nào hiểu nổi, và cũng k biết nên làm như thế nào nữa


Đối với mình sao nỗi đau cứ chồng chất nỗi đau như vậy?


Xin mọi người cho mình lời khuyên