Đọc xong câu chuyện "Người thứ ba" của một bạn nữ trong 4rum. Tôi cảm nhận thấy như bạn đang kể câu chuyện của tôi quá.


Tôi là một người có sự nghiệp tốt, có gia đình với vợ đẹp, con trai tôi đã gần 3 tuổi... vợ tôi phần vì còn rất trẻ phần vì ý thức muốn giữ chồng nên luôn chăm chút cho bản thân, đến giờ nói là gái 1 con thì cũng ko ai tin.Nhiều người nhìn vào tôi với con mắt ngưỡng mộ, trẻ hơn so vs tuổi, đẹp trai và một người chồng chăm chút vợ, một người bố biết yêu thương con. Cũng vì thế mà khá nhiều cô gái trẻ cùng cơ quan mến mộ tôi ra mặt và trước khi lấy vợ tôi cũng có 1 quá khứ tình trường dày đặc, nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ cũng như ko bao giờ nghĩ đến việc sẽ ngoại tình, tôi và vợ cũng vì lỡ có em bé nhưng tôi đã bảo vợ giữ lại và xin gia đình cưới em khi còn đang học dở ĐH, cuộc sống gia đình của tôi khá bình yên vì tôi là một người sống vì gia đình... không cờ bạc, rượu chè, ko tán tỉnh gái gú lăng nhăng... vợ tôi vẫn tiếp tục đi học.


Đến khi gặp em, tôi và em quen nhau một cách rất tình cờ, cả 2 cùng mê một trò game online đang thịnh hành, nghe thì rất trẻ trâu vì tôi cũng ngưỡng 30 mà em thì 22, chúng tôi cách nhau rất xa, e cũng biết FB tôi và biết rõ tôi là người đã có gia đình. Chơi cùng nhau 1 thời gian thì cả 2 cùng quyết định sẽ gặp nhau cùng chém gió chuyện game.


Ngày hẹn nhau, em bắt xe khách về găp tôi, chúng tôi đi ăn, uống nước, cùng xem phim và nói những chuyện rất sôi nổi về game, dường như giữa tôi và em không có khoảng cách là 2 người xa lạ. Trong câu chuyện thì tôi ko ngờ là em đã từng ở Thành Phố này khoảng 3 năm nên ở đây vs e cũng rất quen thuộc. Và tôi đưa em về nhà người thân em trong Thành phố để nghỉ ngơi, hôm sau đón đưa e ra bến xe về nhà, lúc ra xe em nhìn tôi với ánh mắt rất khác... một chút quyến luyến, rất gần gũi và quen thuộc.


Tối hôm đó tôi và em nói chuyện với nhau rất nhiều, tôi hỏi han em vì em 1 thân tự lập sống trên HN, em là một cô gái mạnh mẽ. Và rồi hôm sau em nói e nhớ tôi, em đã thích tôi ngay từ ngày 2 đứa gặp nhau, ở bên tôi e thấy rất bình yên an tâm và thoải mái, nhưng e biết tôi là ng có gia đình và em ko muốn là một ng phá hoại gia đình ng khác.... Tôi cũng nói rằng tôi thấy nhớ e, nhớ ánh mắt mà e nhìn tôi lúc e đi, cũng đã lâu tôi ko có đc cái cảm giác thoải mái khi nc với 1 người con gái.


Và một ngày gần, tôi lên thăm em, em đồng ý và cũng muốn gặp tôi chỉ đơn giản để tìm đc cảm giác thoải mái bình yên mà cả em và tôi đã mất nó từ lâu. 2 tâm hồn như hòa vào nhau, chúng tôi đi chơi vs nhau cả ngày hôm đó, tôi đã hôn em, dường như cả 2 cảm nhận đc cái thứ nhiều hơn tình bạn... lúc về e quyến luyến và ôm chặt tôi, e ko muốn rời xa tôi, nhưng em nói tôi phải về vì còn gia đình, còn thằng cu đang ở nhà... e ko muốn tôi bị nát tan gia đình.


Chúng tôi yêu nhau từ đó, đi chơi với nhau, lúc thì tôi lên thăm em, lần thì em về thăm tôi, nhiều khi đi xe mất vài tiếng và gặp nhau cũng chỉ vài tiếng nhưng chúng tôi vẫn rất hạnh phúc, gặp nhau là quên hết mọi mệt mỏi. Chúng tôi đi ks vs nhau, cả hai như hòa làm một, chưa khi nào tôi lại có cảm giác đắm say như vậy... tôi biết tôi yêu em rất nhiều. Cùng nắm tay em đi khắp nơi, trời se lạnh những cái ôm thật chặt của tôi, hôn nhẹ lên trán em, chúng tôi là một đôi yêu nhau thật sự.... nhưng đâu đó trong chúng tôi vẫn phảng phất 1 nỗi buồn. Một tình yêu không có hồi kết tốt đẹp, cả tôi và em đều xác định, đó chỉ là vấn đề thời gian...


Em yêu tôi nhưng ko dám nói lời yêu chỉ vì em sợ vì sự ích kỉ mà em sẽ có lỗi vs gia đình tôi, em chỉ mong đc bên cạnh tôi đc đến lúc nào hay lúc ấy... em yêu tôi nhiều hơn tôi nghĩ, em lo cho tôi đến từng giấc ngủ... chỉ là tôi là một người đã có gia đình. Đã có lần tôi nói vs em, đừng vì một người như tôi mà em hủy hoại cả tuổi trẻ của mình, em nói tôi là người đàn ông ko lừa lọc, lợi dụng cũng như lo lắng thật sự cho e, tôi quá tốt với em... em đã viêt lên FB để trải lòng mình về tôi nhưng e ko tag tên tôi trên đó. Em biết em ko muốn tôi phải khó xử nhưng em ko đủ can đảm để rời xa tôi, tôi cũng đã từng muốn rời bỏ em nhưng tôi lại rất thương em, lại lo nếu em ko có tôi thì sẽ thế nào... chúng tôi nằm ôm nhau khóc, vì cái duyên số nó khiến chúng tôi không thể rời bỏ nhau... đơn giản như vì công việc tôi vẫn phải lên trên đó, vì người thân em vẫn phải về đây... em tin đó là định mệnh của tôi và em.


Về với gia đình tôi vẫn là người bố mãu mực, chăm con và quan tâm vợ, tôi thấy mình đáng trách và dằn vặt nhưng tôi ko thể nào ngừng nhớ em. Vợ tôi vì quá tin chồng nên không bao giờ kiểm tra hay tò mò tôi, với cả tôi về nhà vẫn như vậy... chỉ là thi thoảng ngồi bâng quơ 1 chút khó hiểu.


Em nói rằng, nếu cả đời này em ko thể yêu ai khác thì e sẽ mãi bên tôi, sẽ vẫn chờ tôi gặp em, vì em ko thể thấy đc ty từ ai khác ngoài tôi, em đã yêu tôi rất nhiều. Tôi cũng đau khổ lắm, khiến em tổn thương vì tôi, tôi biết tôi ko thể đem lại cho em hạnh phúc trọn vẹn, nhưng nếu rời xa e, nghĩ đến việc e đau khổ khóc vì tôi thì lòng tôi quặn thắt. Tôi ở xa đâu thể đến ngay bên e khi e cần tôi, chỉ là những lời quan tâm qua đt, e cũng ko thể chờ tôi vì e còn trẻ xinh đẹp và rất nhiều ng theo đuổi.


Tình yêu không có lỗi, nó chỉ sai thời điểm mà chúng tôi gặp nhau. Tôi xin lỗi e vì đã ko tìm ra e sớm hơn....


Gởi từ ứng dụng Webtretho của nguoivotinh88