Mình đang có chuyện buồn, mong các bạn cho mình lời khuyên…


Mình 27 tuồi, lấy chồng đc gần 1,5 năm, hiện có 1 bé trai xinh xắn 3 tháng tuổi.


Mình sinh ra trong 1 gia đình khá giả ở HN, nói là giàu có cũng đc. Từ bé mình đã đc yêu chiều, ko thiếu thứ gì. Gia đình mình là gia đình trí thức, hiện mình cũng đã học xong cao học .Từ khi quen anh, mình đã biết gia đình anh rất nghèo, bố mẹ đều là nông dân, nhà ở 1 huyện ngoại thành HN. Anh thì về bằng cấp ko bằng mình nhưng cũng nhanh nhẹn, sáng sủa. Bố mẹ và người thân của mình khj biết mình yêu anh đã khuyên giải mình về những cái đc và mất khi lấy anh, bố mẹ mình ko ngăn cấm,vì gia đình mình là gia đình sống rất tình cảm.Mình đã quyết định cưới sau gần 2 năm yêu nhau, dù biết 2 gia đình ko môn đăng hộ đối.


Tiền may rèm cửa, may comple, chụp ảnh cưới, mua sắm đồ dung gia đình, ti vi, tủ lạnh…mình lo hết.


Sau khi cưới, mình mới biết a đang có 1 món nợ, đến cả trăm triệu đồng.A ko hề nói với mình về khoản nợ đó, qua người này người kia thì cuối cùng mình cũng biết.


Mình kể thêm sơ sơ thế này:


***Mình để tiền trong tủ, khi cần dung thì ko còn nữa, hỏi ra thì a bảo a lấy, hỏi a lấy làm gì thì a cáu bẳn, bảo : Đi có việc. Thế thôi, rồi giận mình, làm như mình có lỗi.


***A vay tiền của chị gái mình mấy lần , bảo gặp trục trặc trong công việc,rồi chưa bao giờ nói lại với chị rằng : Em chưa có tiền, em trả chị sau, hay gì gì đó; mà a cứ vay xong là xong. Mình có nhắc thì bảo : Cô ko phải lo, tôi vay tôi trả……Xong lại giận mình, ko nói ko rằng..


*** Mẹ tưởng a khó khăn trong c việc, đưa cho a chục triệu để giải quyết ( Mình ko nói với bố mẹ là a mắc nợ, sợ bố mẹ lo, với lại cũng giữ thể diện cho anh ấy ) ,a vẫn cầm, nhưng ko phải để giải quyết cviec mà dung để trả nợ..Cứ cầm là cầm thôi, ko nói lại gì với mẹ.Mình góp ý thì bảo : Ko phải lo, tôi vay tôi sẽ trả…


*** Hỏi mãi thì a nói rằng : a còn nợ 20tr nữa là hết. Mình đưa cho anh, tưởng mọi chuyện xong xuôi. Ai dè, ko phải thế, giờ thì a vẫn còn nợ cả 80tr đồng( là a khai ra thế, chứ mình ko biết là đã hết hẳn chưa.hjc..)


*** Mình mang thai, đưa tiền cho a đi nộp hộ học phí, a ko nộp, dùng tiền làm gì đó.Về nhà ko nói với mình..Sau này mình mới biết.


*** A vay tiền 1 người quen của mình ( cũng là bạn anh ấy) mà ko nói với mình,mình ngã ngửa người và xấu hổ vô cùng khi người bạn ấy nhắn tin cho mình “ Em bảo nó trả tiền cho anh đi, ko ko xong với anh đâu”..--> Mình shock toàn tập.


***Còn rất rất nhiều chuyện anh nói dối mình.Chuyện gì mình cũng là người biết sau.Mình có cảm giác ko đc tôn trọng.


Mình chỉ ko hiểu sao là vc mà còn phải giấu diếm nhau? Là vc thì phải chia sẻ chứ….A nói dối nhiều quá, giờ mình ko dám tin gì nữa. Mình đang trong thời gian nghỉ đẻ ở nhà ( đang ở nhà mẹ đẻ) , có cái ví vứt lăn lóc ở đầu giường , đến khi có việc cần tiêu thì mở ra, chẳng còn gì. A bảo a lấy tiêu rồi.Mình ở trên cái giường đó cả ngày, mà sao a lấy mình cũng ko biết nhỉ? Lúc nào a cũng rón rén, là vc sao cần tiền ko bảo, có gì cũng phải nói với nhau chứ, a làm thế nên giờ mình có cảm giác a như 1 tên trộm, mình ko dám để tiền ở nơi a nhìn thấy nữa. Thế có khổ ko? Là vc mà như thế thì sống làm sao nổi? Giá như a thật thà, chia sẻ với mình thì mình đâu có tiếc tiền? 2 vc phải nghĩ là 1 chứ. Nhưng a làm thế nên có lúc mình hận anh lắm, có cảm giác a ko lấy mình vì yêu, mà vì cái gì khác.


A chưa bao giờ nghĩ cho mình.


Con mình được gần 3 tháng rồi. Tháng đầu mới sinh anh cũng chăm mình và chăm bé, còn bây giờ thì……. Bọn mình đang sống ở nhà mình, cái gì anh cũng ỷ lại vào bà ngoại.Có hôm mẹ mình bận, phải đi sớm, hôm ấy a nghỉ ở nhà..Con khóc, a vẫn ngủ. Ngủ dậy, anh xuống dưới nhà làm đồ ăn sang cho anh. Ko hề hỏi mình ăn gì chưa và đi mua ăn sang cho mình.hjc hjc. Mình đã uất ức nghẹn cổ, vừa bế con vừa khóc. Ở nhà mình a ấy đc sướng, bố mẹ mình quí người nên chăm lo cho a từng tí một, từ bữa ăn sang đến việc mở cốp xe nhét áo mưa vào cho anh….Thực ra ở nhà anh thì a ko dc thế. Bố mẹ anh ấy bận làm ruộng, a đi làm về phải nấu cơm rửa bát, đi làm thì nhịn ăn sang,…..Nhưng trong giọng nói của anh thì bố mẹ mình làm những việc đó là hiển nhiên, chăm con cho anh là hiển nhiên, a ko cần phải biết ơn gì hết.Mình cũng chẳng cần phải anh ấy phải biết ơn, chỉ cần hiểu là bố mẹ mình hết long vì con cháu là đc. Nhưng ko. Chỉ có gia đình anh ấy mới là nhất. Mình chán. Nói ra thì a cáu : Ở nhà vợ là khổ thế đấy, mai cho 2 mẹ con ở đây, tôi về nhà tôi, tôi *** phải là thằng ko có nhà…Hjc. Ngày mình mang thai, a bảo về mẹ anh chăm con cho hết, nhưng hic hic,,1 tháng về ở đấy mình thấy kinh hoàng lắm, chẳng quý cháu nội gì cả, chỉ nói mồm là quí thôi,, Nói ra thế này thì a cáu, a bảo thủ lắm, cứ động vào bố mẹ hay chị gái anh là y như rằng 2 vc lại cãi nhau..Giờ mình chán, ko muốn nói ra suy nghĩ của mình nữa, vì thật ra a ko hiểu và ko thương mình…A thờ ơ với mình..


***Có lần mình phải uống thuốc, cố tình ko nói với anh mà chỉ uống trc mặt anh thôi, a nhìn thấy cũng ko hỏi là thuốc gì và sao phải uống..


*** Mình bảo em đẻ xong nên người yếu, mệt, dùng điều hòa nhiều nên lạnh tay chân lắm…A nghe và bảo : Ai bảo ko chịu kiêng, giờ kêu gì nữa.hjc…


Còn nhiều chuyện lắm về anh xã của mình.


Cả tuần nay vc mình ko nói chuyện. Thực ra là mình giận anh ấy vì a ấy nói dối nhiều quá, Giờ mình ko hỏi bất kỳ điều gì từ a ấy nữa, vì câu trả lời của anh ấy là thật hay giả mình đâu có biết. Anh ấy biết mình giận, cũng kệ, ko tỏ ý xin lỗi hay gì gì . Đi làm về ăn cơm xong là ôm laptop sang phòng khác, ngủ ở bên đó luôn, kệ 2 mẹ con mình đêm hôm ở bên phòng này.


Mình ko thấy đc tình cảm vc của anh ấy. Là chồng lẽ ra phải quảng đại chứ. Mình ko nói anh ấy cũng ko nói luôn. ( mở ngoặc rằng nhiều đêm 2 vc ko nói với nhau câu nào, kể cả những lần ko giận dỗi, a ko cần chia sẻ tâm sự với mình hay sao ấy, mình ko nói thì a cũng thôi luôn).Lần nào giận dỗi cũng là lần ấy mình phải làm lành trc. Bao nhiêu lần mình buồn, mình khóc, a ấy ko thương, ko dỗ dành mình mà quát mắng “ thích khóc thì cứ khóc, khóc to lên” rồi bỏ đi…Chưa lần nào mình khóc mà anh ấy vỗ về mình, an ủi mình.Rõ rang là anh ấy ko cần mình, phải ko? Ko nói chuyện với mình, anh ấy vẫn thấy bình thường và ko thiếu vắng nên mới ko làm lành chứ. Mình thấy anh ấy là đàn ông mà nhỏ mọn thật.


Nhiều lúc nghĩ quyết định kết hôn với anh là 1 sai lầm. Muốn chia tay.


Nhưng nghĩ lại sợ. Còn gia đình, bạn bè. Và chắc chắn nếu a có người khác, mình sẽ rất buồn,. Chắc là mình còn yêu anh ấy.


Các bạn ơi, cho mình biết suy nghĩ của các bạn về chồng mình đi.Nói thêm với các bạn rằng : những lúc êm đềm, mình ngọt ngào thì anh ấy cũng chiều mình, mình nhờ gì làm đấy.Thế nhưng khi có chuyện gì là anh ấy trở mặt đc ngay, ko quan tâm,ko yêu chiều gì nữa.Thế có phải là anh ấy ko yêu mình ko?


Thế nhé, mình mong nhận đc chia sẻ của các bạn….Mình đã mắc bệnh trầm cảm rồi… “chuyện ấy” mình cũng ko làm đc từ sau khi cưới vì buồn và ức chế,……Có lần mình giận quá, uất ức nên đã nói : Với anh, em chỉ là con cave Có tiền, để khi cần thì anh gọi.


Các bạn à, chồng mình hay tự ái về chuyện tiền nong. Nhưng mình có cảm giác chỉ tự ái và cáu giận tức thì như thế thôi, chứ thực ra anh ấy ko ngại chuyện đó. Cứ nói rằng ko cần ông bà ngoại giúp đỡ nhưng kỳ thực là bố mẹ mình giúp cũng có từ chối đâu..


Giúp mình đi…Mình đang hoang mang lắm…..Chồng mình là người thế nào? Làm sao mình sống với 1 người suốt ngày nói dối như thế? Sống mà cứ phải cảnh giác, đề phòng, mình sợ lắm…………