Cứ cãi nhau là anh ấy lại nói "ba mẹ anh nuôi anh chừng đó năm..." vậy ba mẹ tôi ko nuôi tôi ngày nào?... sao anh ko nghĩ...


2 vc cưới nhau hồi chưa đứa nào có việc làm, ko có 1 đồng dắt túi. Cưới nhau xong, 2 đứa ra riêng sắm sửa từng cái chén cái muỗng ko ai giúp đỡ... ấy vậy mà mua đc cái TV, anh ấy cũng mang về nhà mẹ, đổi cái TV cũ của ob xài. Tôi vui vẻ chấp nhận. Vc người ta, ky ky cóp cóp đc đồng nào thì chăm chút vào gia đình mình, còn vc tôi ky cóp rồi thì cõng hết về nhà bm chồng để vui lòng ông bà. Tôi vui vẻ chấp nhận. Mỗi khi gia đình thiếu thốn, vợ đau, con ốm, bảo chồng về mượn đỡ của bm chồng... anh bảo ko muốn làm phiền bm.... Trong khi 2 ông bà hiện nay con cái đã ra riêng cả, và vẫn có thu nhập ổn định, tiết kiệm mua bảo hiểm và gởi ngân hàng đều đặn.


Tôi đắng lòng, mỗi khi gọi điện cho mẹ đẻ, mượn bà ít tiền trong cơn túng quẫn. Trong khi mẹ tôi còn nuôi 2 đứa em trai đi học, và 1 em gái bị bệnh tật... Thành thật mà nói, nhờ rơi và o hoàn cảnh này, tôi mới nhận thấy tình cảm của mẹ dành cho mình mỗi khi tôi hỏi mượn và bà lặng lẽ gởi, dù tôi chưa 1 lần trả bà. Trước đến giờ tôi chưa bao giờ làm đc gì cho ông bà. Nhưng bm đẻ tôi thì luôn quan niệm, sống cho thật tốt đã là hiếu thảo.


Thêm nhiều lý do khác nữa cộng lại, vc chúng tôi ly thân. Tôi gởi con cho ông bà ngoại và đi làm xa. Gần 2 năm, sau nhiều nỗ lực của chồng, và bm đẻ tôi, chúng tôi hòa hợp và sống chung trở lại. Bm chồng thì ko 1 lời hỏi han cháu từ khi tôi ẵm con ra đi. Nên ko cần kể, chắc mọi ng cũng biết tình cảm của tôi với bm chồng hiện giờ chỉ còn trên mặt lễ nghĩa.


Thời gian tôi đi xa, chồng tôi cũng ko lo lắng đc nhà cửa, nên đã mang 1 số đồ dùng trong nhà cho bm chồng mượn xài cho khỏi hư... khi tôi trở về, vc tôi bắt đầu mua sắm lại từ đầu. Tôi gợi ý là lấy lại số đồ cho mượn, hoặc mình bỏ ra 1 ít, xin bm chồng bù vào 1 ít để mua mới (số đồ đạc đó toàn bộ là do mẹ đẻ tôi cho, và hiện giờ phần lớn số tiền 2 đứa có trong túi cũng là của mẹ tôi cho nốt)... thì chồng tôi hỏi tôi có bị "lỏng não" hay ko... và nói tôi là kẻ chỉ biết chi li tính toán... sao ko tính đến công ơn bm đối với mình...


Lúc mới về, mẹ chồng có gọi tôi đến và đưa cho tôi 2.5tr, welcome back, cho tôi thích xài gì thì xài.... bây giờ thì chồng tôi bảo... tôi đã nhận số tiền đó rồi còn mặt mũi nào đòi lại đồ bm chồng đang dùng... Tôi thật sự sửng sốt và hoang mang, tôi ko hiểu mẹ chồng tôi có ý đó thật, hay đây chỉ là suy nghĩ 1 phía của chồng tôi? Nếu mẹ nghĩ đưa cho tôi 2.5tr là coi như xong thật, thì khác nào đây là 1 vụ lừa đảo?


Đến khi tôi đấu tranh đc, là chúng tôi sẽ bỏ ra 2/3 còn bm chồng tôi bỏ ra 1/3 để mua lại đồ mới. Thì chồng tôi lại bảo sẽ mang đồ mới về nhà bm chồng, còn chúng tôi lấy lại đồ cũ.


Tôi tự xét lương tâm mình ko phải là đứa ích kỷ. Tôi đã từng sẵn sàng nhịn ăn sáng cả mấy tháng, để dành tiền cho chị hàng xóm nghèo mới sanh thêm con,... tôi từng giấu chồng lấy tiền tiêu riêng của mình cho bà chị họ nghèo của chồng mượn mà chưa 1 lần đòi lại... Nhưng tôi bắt buộc phải tính toán với bm chồng, vì ob ko nghèo, ko thiếu thốn. Người nghèo là vc tôi. Tiền dành dụm cả năm của vc tôi ko đủ cho 1 lần mẹ chồng đi du lịch. Ob có tiền đóng bảo hiểm nhân thọ, có tiền gởi ngân hàng, còn vc tôi ăn bữa trước lo bữa sau. Nhà ông bà đầy đủ tiện nghi, còn nhà tôi bây h muốn mua cái tủ lạnh cũng quay ra cãi nhau.


Tôi thực sự ko hiểu, có loại mẹ nào, sẵn sàng đưa tay lấy cái bánh của đứa con đang đói bụng và cất vào túi? (dù đứa con đó có tự nguyện đi chăng nữa)


Chúng tôi đã vượt qua 2 năm và rất nhiều khó khăn k0 thể kể hết để có thể tái hợp lại, cho con tôi 1 cuộc sống ổn định, 1 mái nhà nguyên vẹn. Anh ấy đã sửa chữa rất nhiều thói hư tật xấu, và cả tôi cũng đã trưởng thành hơn lên. Ko lẽ bây giờ tôi để chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm và sự yên ổn trong gia đình mình lần nữa? Nhưng thực sự là khó nghĩ vô cùng... tình huống hiện tại có lẽ tôi sẽ lờ đi chuyện mua sắm, chịu đựng đến khi chúng tôi dành dụm đủ cho yên chuyện, nhưng sau này thì sao đây?