E mong các chị đọc nhữg lời tâm sự này sẻ cho e lời khuyên làm thế nào để ck bớt mặc cảm và cảm nhận đc e yêu a ấy hơn bản thân mình.


E lấy chồng đc 1 năm rưỡi, chồng e làm cho 1 công ty nước ngoài với mức lương rất ổn định, gia đình ck lại rất mực thương yêu và đối xữ tốt với e. Cứ ngỡ cuộc sống vc e sẽ hạnh phúc viên mãn nào ngờ...


Cưới e về đc 1 năm a gặp 1 tai nạn xe hơi kinh hoàng buộc phải cưa cả đôi chân hoàn toàn đến tận bẹn. E suy sụp kinh khủng, e ko tin vào mắt mình khi nhìn a ko còn đôi chân nằm trên giường bệnh viện. Người đàn ông luôn thương yêu, chiều chuộng e như một đứa bé giờ nằm ko còn đôi chân hôn mê bất giác. Tim e co thắt lại từng cơn, e muốn khóc nhưng có j đó nghẹn lại làm e ko khóc đc. Nhìn ck mà e cứ run lên bần bật. Vô số câu hỏi trog đầu e loạn xạ cả lên. Làm sao khi a tỉnh lại ko còn đôi chân? A sẽ hoảng loạn đau đớn nhường nào? Sẽ dùng lời nào an ủi a đây?


Những câu hỏi cứ làm e uất nghẹn cổ họng. E tự nhủ rằng mình ko đc yếu đuối, phải mạnh mẽ để cùng a vượt qua . E suy nghĩ lạc quan hơn, cụt chân thì đã sao, miễn a còn trên đời này, e còn đc nhìn a, còn đc nắm lấy tay a, còn đc a hôn mỗi buổi tối trc khi đi ngủ với e đã là 1 phép nhiệm màu, e có thể đẩy xe lăn cho a đến suốt đời mà ko oán than, e sẽ làm đôi chân cho a, e chỉ cần a còn trên đời này. Thượng đế đã thương e mà ko mang a đi, e thầm cảm ơn thượng đế!!.


A tỉnh lại trong nhẹ nhàng và nhìn e, ánh mắt vẫn chứa đầy yêu thương ngày nào nhưng tuyệt nhiên a ko nc với e. Tim e như có ai bóp nghẽn, e hiểu a đau như thế nào, dày xéo như thế nào, nếu đổi lại đc những đau khổ này cho người đàn ông e yêu e sẵn sàng chấp nhận. A ko cho e vào bệnh viện thăm mình, a quát nạt e lớn tiếng, lần đầu tiên ck quát e lớn tiếng. Nhưng e vẫn cứ vào đấy, vẫn giúp a vệ sinh hàng ngày, e chai lì với những lời nói nặng nề của a.