Em là thành viên mới và đã đọc rất nhiều tâm sự của mọi người. Bây giờ trong lúc bế tắc và mất phương hướng nhất em chỉ biết viết lên đây câu chuyện của mình, mong mọi người cho em lời khuyên, cho em niềm tin, động lực để vượt qua và sống tiếp...


Hai vch bằng tuổi (28 tuổi), học cùng đại học. Có thể nói 2 người đã quen nhau 1 thời gian dài nhưng khi sống chung sao thấy chồng khác quá. Em là người sống tình cảm và sợ to tiếng, chồng em thì sẵn sàng nói lời khó nghe khi giận. Khi đó vì chồng em rất hay giận dỗi dù chỉ những việc nhỏ và rất gia trưởng, dù em không hề phụ thuộc chồng, em đã mắc một sai lầm là thường nói chuyện tâm sự với một đồng nghiệp nam. Chồng em biết chuyện và làm ầm lên, em biết mình sai nên xin lỗi rất nhiêu, qua rất nhiều sóng gió rồi chúng em vẫn bên nhau. Em biết chồng vẫn để bụng nên em đã cố gắng hết sức, em chăm lo cho chồng hết lòng. Rồi em có bầu, em lại càng trân trọng và yêu thương gia đình nhiều hơn. Tất nhiên vợ chồng trẻ có lúc tranh cãi, nhưng em hay nhịn vì em ko phũ phàng được như chồng, em muốn gia đình yên ấm và em cũng rất yêu chồng, dù rằng công việc và thu nhập em ko cao nhưng ko hề phụ thuộc chồng. Em có bầu con yêu được 7 tháng, và vch rất hạnh phúc dù kinh tế chưa vững lắm.


T ưởng rằng sẽ yên ổn nhưng tự dưng sóng gió ập đến. Hôm trước vào sinh nhật em, buổi sáng vchồng đi làm muộn, điện thoại em có người gọi và đó là người đồng nghiệp lúc trước, em tắt đi ko nghe nhưng chồng em nhìn thấy. Chồng em phát điên lên, nói em vẫn lén lút liên lạc với ng đó, mặc dù hơn năm nay em ko hề, chồng em ko tin và nói những lời xúc phạm em. Buổi tối về, chồng lạnh lùng bảo sẽ chuyển đi mặc em khóc lóc van xin, em giải thích thế nào chồng cũng ko tin và bảo em giả dối mất cảm giác với em rồi, rồi còn nói chắc gì con trong bụng đã là của chồng, đẻ ra mới biết. Em khóc rất nhiều và mệt mỏi vô cùng, chồng mỉa mai em thương con thì khóc cho lắm vào.


S ức khoẻ em ko đc tốt lắm và cũng có bầu khá to rồi nhưng em vẫn cố gắng chăm sóc chồng ko hề kêu ca, em cũng tự lập lo hết mọi việc của mình, bên ngoài đi làm mọi người vẫn nghĩ em rất mạnh mẽ, nhưng thực sự em yếu đuối lắm. Bây giờ có bầu to em ko làm đc một số việc nặng mới phải nhờ chồng.


nhưng cứ nghĩ đến lúc chồng chuyển đi, bỏ mẹ con em lại là em ko cầm đc nc mắt, em ko có người thân bên cạnh, em ko biết một mình em vượt qua dc ko, rồi nhỡ sinh nở đêm hôm thế nào, nhà cửa đi thuê ra sao và em đau khổ vì em còn yêu chồng.


hiện em cảm thấy bế tắc ko biết sống ntn nữa, nhưng thương con yêu trong bụng vô cùng nên vẫn gắng gượng. Hàng ngày ăn uống mà em ko có cảm giác gì, chỉ vì con thôi


Em thương con và thương bản thân em mà ko biết làm sao vượt qua. Em mong nhận được lời khuyên chân thành của mọi người, mẹ con em cảm ơn ạ.