Chào các mẹ trên wtt, mình cũng là một thành viên lâu năm của wtt nhưng lại phải tạo ra một id mới vì sợ nhiều người quen nhận ra. Mình viết ra câu chuyện này rất mong nhận được sự tư vấn của mọi người bởi kinh nghiệm sống của mình còn hạn hẹp. Nếu câu chuyện quá dài hay lủng củng mong mọi người thông cảm.


Mình là 1 phụ nữ ngoài 30 tuổi, có 1 con trai gần 2 tuổi.


Mình làm một công việc văn phòng bình thường với mức lương chỉ 4.5tr/tháng.



Về nhà chồng mình, lúc mới cưới thì mình thấy bình thường, nhưng càng về sau thì mình thấy sợ, thấy ngại mỗi khi về nhà chồng. Lý do là, nhà chồng mình ở là nhà tập thể ngày xưa, dạng nhà ống, mặt tiền chưa được 3m. Nhà có khoảng sân trống khoảng 4m2 để phơi quần áo, đi qua phòng khách là đến giường ngủ của 2 vợ chồng mình, chỉ được ngăn bởi 1 bức tường và rèm cửa lối đi lại, tiếp đến là wc và khu vực bếp ăn. Vì nhà chật và bmc soi mói nên trước kia chưa bao giờ chồng mình mời bạn bè đến nhà chơi (chồng mình chỉ nói là do nhà chật).


Lúc vợ chồng mình mới cưới thì bố mẹ chồng mình dọn ra nhà anh trai thứ 2 của chồng mình, nhà 3 tầng cách nhà vợ chồng mình ở mấy trục m, giao lại nhà cho 2 vợ chồng mình khi nào có điều kiện xây nhà xây cho bố mẹ 1 phòng thì bố mẹ về. Nhưng ở riêng được khoảng 8 tháng, khi mình mang bầu không may mình bị bị tai nạn, mẹ mình lên chăm gần 1 tháng thì mình về nhà mẹ để mẹ mình tiện chăm sóc (một phần vì nhà chật lai chỉ có 1 giường ngủ) thì bố mẹ chồng mình chuyển về, ông bà kê giường ngủ ở phòng khách.


Bố mẹ chồng mình chuyển về một thời gian thì mình phải chuyển về vì chồng mình bảo bà nói với hàng xóm là về để chăm sóc mình nên mình phải vể, dù chân mình bị rạn xương, đi lại đau nhức, đặc biệt tê rát mỗi khi phải đứng mình vẫn phải phụ mẹ chồng rửa bát..


Mình mang thai ở tháng thứ 7, lại ko may bị tai nạn chân đau nhức, mình bị khó ngủ. Nhà cửa chật chội, 2 vợ chồng mình ko có phòng riêng, ko có 1 góc riêng, bố mẹ chồng lại không ý tứ, thường 11-12h vẫn ồn ào, đi lại rồi có thói quen là thay quần áo, thậm trí đi wc hay đi tắm ko đóng cửa, bố chồng mình còn đi wc ngay lối đi lại vì ngại bước chân vào nhà wc. Mình góp ý với chồng mình để chồng mình góp ý lại bmc nhưng gần như ko thành công. Buổi tối thì mình bị mất ngủ triền miên do không gian bức bí ko được yên tĩnh..


Sau 1 tháng thì mình lại chuyển về ngoại, do đi khám thai em bé bị còi và mình cũng ko tăng cân..


Đến lúc sinh em bé thì mình lại chuyển về nội. Cứ chuyển đi chuyển lại vài lần như thế thì mình ở hẳn ngoại vì em bé bị vàng da do không có ánh sáng vào nhà, nhà quá bí gây ra kích ứng cho bé...


Khi bố mẹ chồng mình ở riêng thì cũng ko có vấn đề gì, do mình cũng hay hỏi han quà cáp, chị dâu thì có vẻ khó chịu nhưng ko thể hiện ra, mình thì cũng ko đề phòng gì cả. Nhưng khi chuyển về ở chung thì bmc mình hay soi mói và nói xấu mình với chồng mình, từ việc nhỏ li ti.


Cả việc nấu cháo khi mình mới sinh, mình chỉ nói mẹ chồng là mình ko ăn mỳ chính nếu nấu mẹ đừng cho vào thì mẹ chồng mình nói lại với chồng mình là già rồi đã phải nấu cho mình ăn mình còn nói thế này thế kia. Rồi khi 1-2h đêm, mình quá mệt mỏi vì hết tiếng ồn nọ đến tiếng ồn kia làm bé con đang ngủ cứ khóc thét lên, mình chỉ nói: nín đi con, cứ khóc thế này sao mà chịu được. Mẹ chồng mình bảo với chồng mình là mình có con rồi không coi ai ra gì, mới đêm giao thừa đã bảo ko sống được.


Vợ chồng mình vì những việc vặt vãnh mà cãi nhau nhiều lần, đặc biệt mỗi lần mẹ chồng mình nói ra nói vào như vậy là chồng mình lại hằm hằm lên, đá thúng đụng nia ko nói gì với vợ, thậm trí ko đưa vợ con về ngoại ko thăm con, cả điện thoại hỏi thăm con cũng ko.


Chị dâu chồng mình tỏ ra khéo léo nhưng rất ghê gớm, nói cạnh khóe rồi nói xấu, đã từng mách mẹ chồng mình là mình bảo mẹ chồng là rắn độc (dù mình ko nói vậy). Vì câu nói này mà ngày 14/1 âm lịch mình mang đồ lễ về thắp hương thì bị mẹ chồng đuổi đi rồi nói mình ko ra gì, vứt cả đồ mình mang đến thắp hương ra ngoài.


Vì chuyện chị dâu mà vợ chồng mình đã cãi nhau kịch liệt, chồng mình thì bỏ mặc vợ, ko hiểu đứng về phía nào, ko điện thoại cho vợ, ko nói chuyện với vợ, ko thèm thăm hỏi gì con.


Chồng mình tuy thấp, xấu nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình giỏi, tự hào về bản thân, tán ở đâu cũng được gái, tán ai cũng đổ.. , chồng mình còn hay tỏ vẻ như kiếm được rất nhiều tiền.


Chồng mình bị nhiễm 1 phần gia trưởng từ gia đình, lúc nào cũng muốn vợ phải phục tùng, vợ ko được cãi. Chồng đi làm mệt về chỉ nghỉ thôi, còn con cái cơm nước là thiên chức của người vợ.


Chồng mình nhiễm nhiều thứ từ bố mẹ, trong đó có thói quen 11-12h, 1-2h vẫn chưa ngủ, có khi ngồi xem bóng đá, có khi ngồi xem tv, đọc báo, chơi điện tử. Vợ mới sinh cũng bật tv, máy tính trên giường (bên ngoài thì bmc bật tv), mặc cho vợ con có ảnh hưởng gì không.


Chồng mình ở nhà đã bừa bãi, đến nhà vợ cũng ko chịu làm gì, thậm trí rất vô ý, bật điện bật quạt ko tắt, áo lột ra ơở đâu ́vứt luôn ở đấy, lúc nào cũng kêu mệt, ko giúp đỡ vợ chăm con nhưng toàn thức 12h chưa ngủ.. bố mẹ mình đều ko vừa lòng, mình cũng thấy xấu hổ thay cho chồng.


........



Mỗi tháng chồng mình trước thì đưa cho vợ 3tr, sau này thì 4-5tr (trong đó mình phải trả lãi 1tr tiền đi vay cho chồng mình làm ăn). Trước kia, khi chưa sinh em bé, mỗi tháng mình cũng để dành được 1 chút, sau sinh em bé rồi thì ít để dành được. Trước kia, số tiền mình để dành được chồng mình đều vay để làm ăn, mình cũng ko hỏi làm gì, lãi lỗ ra sau, vợ chồng tin tưởng nhau, mình cũng ko tính toán. Thậm trí chồng mình cho anh trai vay vài triệu, lúc anh trai ko có chỉ chả 1/2, chồng mình bảo là cho các cháu, rồi có anh thì dụ chồng mình bỏ tiền ra mắc cáp k+ nhà anh ý để xem mình cũng ko so đo tính toán. Nhưng ko biết do anh chị chồng hay do mẹ chồng nhắc nhở mà gần đây chồng mình hay hỏi có tiết kiệm được tiền ko, tiết kiệm được bao nhiêu rồi, tiêu gì mà hết, yêu cầu mình làm bảng kê, mình cũng nín nhịn làm bảng kê hàng tháng cho chồng nhưng chồng mình vẫn ko hài lòng.


Đỉnh điểm là gần đây, 2 vợ chồng mình đi nghỉ mát cùng công ty. Như mọi tháng, chồng mình đưa cho mình 5tr. Lúc đi nghỉ mát về, chồng mình đòi mình 2tr tiền mua quà (mua quà hơn 1tr), chồng mình bảo đó là tiền mình phải chi. Mình bảo thế thì hết tiền chi tiêu. Chồng mình ko nói gì nhưng thỉnh thoảng lại nhắc là mình phải trả tiền quà, chồng mình hết tiền rồi. Còn 1tr trong ví, mình định lấy nhét vì chồng nhưng mở ví thấy chồng có rất nhiều tiền (không biết tiền của khách hàng hay tiền gì), mình ko nhét vào nữa, đợi hỏi chồng mình xem hết tiền thật thì mình đưa.


Đúng hôm mẹ mình ốm, mình xin nghỉ ở nhà đi chợ thì quên đt và ví trong cốp xe chồng. Ví thì còn mấy trăm, nhưng điện thoại có tin nhắn có lương. Tổng cộng trong tài khoản của mình có 5tr, thế là chồng mình làm ầm lên, là tiền mình để đi đâu làm gì, trả chồng mình 2tr, rồi mình có tiền mà bảo hết, tiền của chồng mang cho ai. Chồng mình hay bóng gió là mình toàn dùng tiền cho bố mẹ mình..


- Nếu anh ko tin tưởng thì từ giờ ko cần đưa tiền cho tôi nữa, mang tiền mà lo cho anh em.


- Còn hơn cho người dưng.


- Tôi nuôi con 1 mình.


Chồng ngồi ở phòng khách, mình ở trong phòng lấy tiền tối hôm trước bé con cầm đút lợn bảo mang chả bố.


Bé con cầm ra lại cầm chạy vào.


Mình bế bé con ra lấy tiền ở tay con bảo để đây trả bố rồi bỏ tiền xuống ghế.


Mình vừa bế con đi thì anh ta giơ chân đạp mình 1 cái.


Thằng bé con giật mình hét lên, mình cũng giật mình, đây ko phải lần đầu anh ta đánh mình, nhưng trước mặt con, khi mình đang bế con mà anh ta cũng làm vậy.


- Anh ko có quyền đánh tôi, bố mẹ tôi cũng ko đánh tôi, anh ko có quyền gì.


Mình đi thẳng vào buồng, lấy 2tr đặt trả anh ta:


- Tôi và anh từ giờ ko liên quan gì.


Mình thay quần áo đi làm, anh ta lao vào bóp cổ mình.


Mình trợn mắt hỏi: anh định làm gì.


Anh ta buông tay.


Mình dắt xe đi, anh ta đứng ở cửa nhìn.


Đấy là nhà bố mẹ mình, và anh ta ko tôn trọng mình cũng như tôn trọng bố mẹ mình, dù mồm anh ta nói yêu mình, biết ơn bố mẹ mình.


Đã hơn 1 tuần, mình ko nói chuyện gì với anh ta, mình cũng ko quan tâm anh ta đi đâu làm gì, anh ta có đt, nhắn tin bảo nấu cơm...mình cũng ko trả lời. Anh ta về thăm con, mình để con nằm ngủ giữa. Anh ta gác chân, vòng tay sang mình hất ra. Mình đã nói với anh ta là mình ko muốn sống cùng anh ta nữa.


Bao nhiêu dồn nén tích lại, mình bây giờ thật sự sợ người chồng như thế, tình cảm cũng nhạt nhòa rồi. Nhưng giờ chỉ thương con nếu bố mẹ chia tay thì thiệt thòi. Nhưng nếu tiếp tục, nếu mình cứ cố gắng liệu mình có được hạnh phúc, liệu mình có cố được mãi, liệu con mình có muốn nhìn cảnh của nhà nội như thế, cảnh bố coi thường đánh mẹ..


Nếu chia tay, liệu 1 mình mình có thể chăm sóc con, có khó khăn gì khi làm mẹ đơn thân.


......


Mình cảm ơn mọi người đã đọc và chia sẻ với mình.