Tôi 26 tuổi đã ly hôn được 2 năm. 2 năm trôi qua tôi cảm giác mình hiện tại mới đang sống những ngày thanh thản nhất.


Trong 2 năm chung sống với chồng và gia đình chồng thật quá kinh hoàng. Cho đến bây giờ có lẽ nó vẫn là cơn ác mộng lớn nhất cuộc đời.


Hôm nay, anh ta nhắn tin hỏi thăm vợ cũ và khoe sắp được làm bố. Nhiều khi tôi tự hỏi thằng chồng vũ phu và vô liêm sỉ như anh ta sao không để tôi yên thế. Anh ta ly hôn và kết hôn được ngay khi cả gia đình anh ta dàn dựng câu chuyện tôi cầm dao đâm chồng, nhanh chóng anh ta lấy được vợ mới, sống đầy đủ sung túc trong căn nhà đầy mồ hôi, nước mắt của tôi.


Cho đến hiện tại tôi vẫn như con chim mải miết bay đơn độc giữa trời mà không dám đậu vào cành cây nào để nghỉ vì quá sợ cành cong.


Năm 22 tuổi, mình đi làm xa nhà. Rời xa thành phố biển xinh đẹp để đi làm ở 1 công ty cách nhà 130km. Nơi này khác xa với quê mình, buồn và lạc hậu hơn rất nhiều. Từ 1 chốn phồn hoa, 22 tuổi mình phải đến 1 vùng đất xa lạ và buồn tẻ, cộng với áp lực công việc thật sự không chịu nổi. Chỉ có đi làm và về phòng trọ, cảm giác cô đơn không thể tả nổi. Vào 1 đêm, mình bị sốt cao, xung quanh chẳng có ai nhờ vả, quá cô đơn lên mình nhấc điện thoại lên gọi cho 1 người bạn nhưng gọi nhầm số, nên gọi nhầm cho 1 người đàn ông. Qua điện thoại mình nghe thấy giọng 1 người đàn ông rất trầm và ấm. Biết là nhầm số nhưng vì quá cô đơn và buồn nên mình nói chuyện như là cả 2 đã quen từ lâu.



Mình nói: "Anh à! Em rất nhớ anh. Anh khỏe không? Khi nào rảnh thì anh đến thăm em nhé."



Rồi mình cúp máy. Mình chẳng yêu ai bao giờ nên nói như vậy cho đỡ trống trải và buồn rồi thôi. Không ngờ anh ấy gọi lại. Nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Rồi sau này ngày nào cũng vậy mỗi ngày mấy tiếng buôn chuyện qua điện thoại.



Rồi cũng hỏi anh ấy nhà ở đâu, hóa ra cũng cách công ty mình không xa. Lâu sau cũng gặp mặt ngoài đời. Một người chẳng đẹp, chẳng xấu nhưng giọng nói thì ấm áp và có nụ cười tươi. Cảm giác là người đàn ông ấm áp và có thể tin cậy được.


Ngồi sau xe anh, đi được 2km đã hỏi sắp đến chưa anh. Trời mùa đông năm đó rét kinh khủng, răng môi đập vào nhau.



Đi được vài km lại hỏi, chỉ thấy anh bảo sắp đến rồi, sắp đến rồi. Đi hết từ thị trấn lộng lẫy cho đến 10km vẫn thấy chưa đến. Trời thì mù mịt mưa phùn lạnh căm căm. Vốn sinh ra và sống ở thanh phố cho nên càng đi qua khu đô thị tiến sâu vào trong vùng quê càng sợ và buồn.



Cảnh mùa đông trời tối mịt mù mà anh đi qua mấy cánh đồng vẫn chưa đến nhà. Rồi đi rất dài và xa vào 1 cái làng nhìn rất nghèo, rồi đi mãi qua bao căn nhà thì cũng đến căn nhà ở cuối làng.



Nếu ai hiểu em lúc đó mới biết được cảm giác kinh hoàng của em. Nhà anh là nhà mái ngói, nền đất. Căn nhà cấp 4 sập sệ, tường vữa rụng lả tả, nhà cửa không có gì là đáng giá. Ánh đèn thì leo lắt mờ mịt như cuộc đời của em sau này vậy



Vào đến trong nhà, em nhìn thấy 1 bà cụ nắm xem tivi trên giường, đầu đội khăn mỏ quạ. Em định chào bằng bà thì thấy anh gọi là mẹ. Bà lập cập ngồi dậy khi em chào bà. Bà nhìn em dò xét từ đầu đến chân. Rồi buông lời :" Vâng tôi chào cô". Nghe lời chào của bà mà lạnh buốt tim gan. Vượt 20km để đến đây, nhìn thấy cuộc sống của anh. Thấy tướng mạo mẹ chồng tương lai, người gầy khô, mắt quắc và 1 mồm đầy răng vổ chìa ra ngoài. Lẽ ra lúc ấy em lên biết đường mà cao chạy xa bay mới phải. Ai đời em cứ dấn thân vào


.


Nhà người yêu thôi rồi bẩn. Buồng bên cạnh là cái buồng vừa là bếp vừa là phòng mẹ chồng. Tối om sập sệ và bồ hóng đen xì khắp nơi. Nhà xây từ năm 1989, đúng 22 năm nên vữa và cát mỗi đứa đi 1 đường cứ thay nhau đổ xuống đầu.



Sao nó khác nhà em thế. Nhà em ở 1 thành phố biển, phong cảnh hữu tình đầy thơ mộng. Ngủ dậy quay lưng về sau nhìn thấy biển, hất mặt ra trước nhìn thấy núi.



Em sock quá suýt đột quỵ khi bà đi đến bàn uống nước và rót nước vào cái chén cáu vàng và nói "tôi mời cô". Em ngồi chẳng biết nói năng gì. Buồn và sợ và thêm thương người yêu, hóa ra lý do anh dọn nhà là đây. Vì nhà anh là căn nhà sập xệ tan hoang nhất làng.



Ngồi 1 lúc thì chao ôi người ở đâu như quân nguyên kéo đến. 2 bà chị dâu của người yêu, 1 bà chị chồng, tất cả các gia đình này đều sống chung ở trên 1 mảnh đất. Cả hàng xóm cũng sang chơi. Già trẻ đầy đủ chui hết vào căn nhà bé tý như xem hội triển lãm động vật quý hiếm.



Em phát buồn vì những thứ quần áo mình mặc trên người, lúc đó nó quá là kệch cỡm so với các gia đình xung quanh. Ai cũng nhìn em, mẹ chồng thở dài thườn thượt. Lúc đó chỉ nghĩ giá như chưa từng bước đến đây.



Sau cuộc gặp gỡ định mệnh và ra về bằng cái bụng rỗng không. Vì mẹ chồng tương lai chẳng nấu cơm gì chỉ nói với cậu con trai quý tử là đói thì vào trong buồng mà vét cơm ăn với 1 quả trứng dằm mắm. Chắc hẳn mọi ngày thì cậu quý tử đã lao vào xơi sạch. Lần này chả nhẽ mời người yêu ăn cơm nguội cùng, cho nên 2 đứa lại vượt 20km lạnh giá quay về ngay trong đêm.



Rồi thì cũng qua bao đắn đo suy nghĩ. Lúc đó thất vọng thì nhiều nhưng không phải vì hoàn cảnh nhà người yêu mà là do linh cảm với mẹ chồng. Nhìn bà cay độc quá. Hoàn cảnh lại như vậy thì không biết sống được không. Nhưng nhìn mặt người yêu buồn lặng thinh mà thương quá. Tự nhủ trong lòng mà nói với bản thân là nếu tinh yêu chỉ vì vật chất mà không chân thành thì không phải tình yêu. Giờ mới biết lúc đó ngu lên mới nghĩ vây, tất cả đau khổ sau này 1 mình hứng chịu không ai thương mình.


Chia tay bao lần em cũng chỉ thấy giọt nước mắt của anh. Em ôm anh vào lòng mà nói vì anh, em sẽ cố gắng vượt qua. Mọi chuyện em vượt qua được hết. Chỉ cần anh bảo vệ và che chở cho em.



Rồi thì cũng qua bao đắn đo suy nghĩ. Lúc đó thất vọng thì nhiều nhưng không phải vì hoàn cảnh nhà người yêu mà là do linh cảm với mẹ chồng. Nhìn bà cay độc quá. Hoàn cảnh lại như vậy thì không biết sống được không. Nhưng nhìn mặt người yêu buồn lặng thinh mà thương quá. Tự nhủ trong lòng mà nói với bản thân là nếu tinh yêu chỉ vì vật chất mà không chân thành thì không phải tình yêu. Giờ mới biết lúc đó ngu lên mới nghĩ vây, tất cả đau khổ sau này 1 mình hứng chịu không ai thương mình.



Anh nói em đừng lo khi cưới anh sẽ xây nhà riêng. Anh có mảnh đất ở đầu làng. Anh sẽ cất nhà riêng. Nghe mà yên tâm vô cùng vì sợ mẹ chồng. Có lần về chơi, chỉ vì chuyện nhỏ hiểu lầm mà mẹ anh mạt sát em, chửi rủa mỉa mai em không ra thứ gì.



Mảnh đất anh nói thực ra là 1 mảnh đất xây trên bãi tham ma cũ. Nhìn mảnh đất ngập cỏ và tre xung quanh cơ man là mộ mà em không sao giữ cho tim đập chậm lại được.



Rồi ngày 13 tháng 11 mình cưới nhau. Trước đó là lễ ăn hỏi. Có 9 mâm tất cả nhưng không biết có phải là điềm báo không hay do gia đình anh chẳng coi trọng hôn lễ này mà 3 mâm bánh ăn hỏi đều là bánh hết hạn, thiu thối không ăn được. Ngày đưa dâu, gia đình anh tiết kiệm tiền xe con đưa dâu lên viện cớ này nọ xin dâu luôn trong ngày ăn hỏi. Cô dâu chú rể và đoàn người bên nhà trai chen chúc nhau trên cái xe 9 chỗ cũ rích.


Em chẳng nói gì. Vì biết anh để được lấy em mà phải hứa với mẹ tự lo 100% đám cưới mà không được 1 đồng nào từ gia đình. Nên em bằng lòng thiệt thòi vì em nghĩ thương bố mẹ anh nghèo khó.



Ngày 12 tháng 11, em với anh đi tìm tiệm áo cưới rẻ tiền nhất để thuê váy. Nhìn đống váy cưới cũ nát mà buồn cho giấc mơ thời con gái, được thử những bộ váy sáng lấp lánh và lộng lẫy. Bây giờ, em mò mẫm trong đống váy cưới ngả màu cháo lòng lục tìm và vội vàng chuẩn bị.


Nhẫn cưới, ai cũng đặt theo mẫu thiết kế. Em và anh lang thang trong đêm để tìm đôi nhẫn rẻ nhất. Mua xong chóng vánh, em với anh đi về. Em soi chiếc nhẫn tròn xoe lên trần nhà, qua ánh đèn leon em nhìn thấy chiếc nhẫn có vết gãy bên trong. 2 đứa lại đi đổi, người ta chọn 1 hộp nhẫn y xì như vậy và tráo chúng lại với nhau. Lần này nhẫn của anh rộng đến nối vung tay là rơi. Vậy mà anh im lặng không nói gì. Có lẽ là số phận ngang trái.



Lễ cưới của chúng ta có lẽ là tuềnh toàng nhất thế gian. Ngày cưới cận kề vẫn không có phòng tân hôn. Mẹ anh nghĩ ra việc chuyển cái bếp biogas xuống dưới cái bếp rơm. Và chia đôi căn buồng ấy bằng cái bạt xanh. 1 bên là giường mẹ chồng. 1 bên là phòng con dâu. Tường vỡ nát rêu phong, bồ hóng. Em và anh dán dấy xung quanh căn phòng chỉ kê được 1 cái tủ và 1 cái giường. Dưới nền đất chải bạt xanh lá. Em từng nói với anh là phòng cưới này chẳng khác nào lều dựng tạm của phụ hồ. Chẳng biết anh còn nhớ không?


Đám cưới xong em dọn dẹp bát đĩa, nhà cửa bở hơi tai. Xong xuôi đâu đấy mở cửa phòng vào nghỉ thì phát hiện ra cái giường chỉ có dát giường mà không chăn chiếu. Hai đứa cùng nhau lên thị trấn mua chăn. Đi được nửa đường thì chị chồng thứ 2 gọi về nói mua rồi và coi như là tiền mừng cưới. Em hoan hỷ cùng anh về xem quà tặng của chị chồng. Hỡi ôi, ga giường màu xám xịt, vừa gỡ ra thì gối hỏng khóa cả 2 cái, ga thì rách viền, hóa ra là đồ may gia công mấy trăm nghìn. Chị chồng giàu có nhất nhà, nhưng bủn xỉn cả việc tặng quà cưới, nhưng sự thật sau này em mới hiểu chị sợ em đòi mua hàng cao cấp. Đó cũng là lần đầu tiên em khóc lóc trong hôn nhân của chúng ta. Em nhìn căn phòng em ở như 1 chuồng lợn đầy chắp vá, bên cạnh là giường mẹ chồng, chỉ ngăn nhau bởi tấm bạt xanh. Anh nghĩ xem, cô vợ hiện tại của anh có bao giờ nghĩ tới những điều em phải kinh qua, nó đau buồn đến mức nào không?



Em bắt đầu nhận thấy người nhà quê không hiền lành chân chất như em vẫn tưởng tượng. Đơn cử là mẹ anh, em làm việc ở công ty đầy căng thẳng, sáng phải đi xe buýt 20km đi làm. Tối bắt xe buýt về nhà. Đêm cho đến sáng phục vụ thằng chồng như anh mệt lả. 6h sáng mùa đông, bà đạp cửa như phim hành động võ thuật phi vào phòng con dâu, chửi bới thậm tệ" Giờ này mày còn chưa dạy hả con kia". Bà chu chéo ầm ỹ, bà chống tay ngẩng mặt lên giời mà gào "Ối làng nước ơi ! Dạng con dâu ngủ đến sáng thò lò không thèm dậy". Em đi vội đi làm, anh vẫn ngủ tiếp đến 9h, em leo lên xe buýt rồi khóc nức nở trên xe. Rồi em cứ nghĩ xe đang đi về quê nhà, em đang nhớ nhà da diết....



5h chiều tan ca. Em lại lục đục ra đón xe. Đồng nghiệp vội vàng về nhà nhưng em sợ mẹ chồng. Em đi thật chậm. Em để xe buýt đi qua, em coi như để lỡ chuyến xe 5h để đợi chuyến xe khác. Em cứ đứng ngoài đường đếm xe, nhưng thực chất e sợ chiếc xe màu đỏ vàng. Mắt e nhìn về hướng ngược lại, em nhìn xe Hà Nội_ Quảng Ninh, em nhìn hết xe này xe khác em nhớ nhà đến cồn cào. Rồi em cũng lên xe, xe đi chậm chậm, càng đi vào sâu em càng lo sợ, đi hoài rồi cũng đến... Xuống xe còn 3km nữa là đến nhà. Quãng đường cánh đồng này không có nhà cửa, không có xe buýt đi qua. 1 mình e đi bộ về nhà vì gọi anh, anh quên không đón. Em đi như mất hồn về nhà, 3km trời mùa đông giá lạnh, em cứ đi. Bao nhiêu người dừng lại nói cho đi nhờ e đều lắc đầu, e sợ mẹ anh.


Về đến nhà là 8h. Anh đi chơi về cũng không nhớ ra e đi bộ về. Anh đi tắm. Em hỏi mẹ nấu cơm chưa? Bà nói đợi em về nấu. Em bê cái nồi gang không quai đi nấu cơm. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ em có biết nấu nồi gang đâu. Em xuống bếp đun bếp rơm, chắt hoài không cháy. Mẹ chồng đi qua nói "Ngu vừa thôi nấu bếp trấu". Em lò mò chắt bếp trấu" . Khói mù mịt, em cay hết mắt ho sặc sụa mà vẫn không lên lửa. Em khóc trong bếp nhưng nói dối chồng là do cay mắt. Bà vào chì chiết nói em ngu, bếp mà không biết chắt. Bà chắt bếp nhoáng 1 cái lửa cháy ùn ùn, em ngạc nhiên nhìn ánh lửa bùng cháy như vậy mà bà vừa ra khỏi cửa nó nhìn thấy em lại tắt ngấm. Em ra sức thổi phù phù, ho sặc sụa. 9h tối em nấu cơm xong. Em chồng ngồi cười hỷ hả với mẹ chồng. Nhà có nồi cơm điện nhưng bà sợ tốn điện không cho nấu.



Cơm nhà em gồm trứng luộc 3 quả và 5 con người ăn. bố mẹ chồng, em chồng và 2 vợ chồng. Còn 1 đĩa rau muống, em đói hoa cả mắt, xưa nay thật sự em không thích ăn trứng, mẹ đẻ em nấu cơm ngon lắm và là dân vùng biển em ăn hải sản quen rồi, bữa cơm lúc nào cũng ngập thịt cá, cua sò. Nhưng mới 2 tuần làm dâu chỉ có trứng luộc và châu chấu rang và thịt mỡ trộn thính thì quả thật em thèm ăn trứng. Em nhìn 3 quả trứng nhìn mọi người mà chỉ dám ăn rau muống chấm mắm. Mẹ chồng gắp trứng cho vào bát và gọi mấy đứa cháu nội lên nhà, nhà chúng nó ở xung quanh ấy luôn. Mỗi đứa 1 quả. Vậy là hết nhưng ít ra e còn chan cơm mắm để ăn được.



Bữa sau mẹ không luộc trứng nữa, mẹ mua châu chấu, từ bé đến lớn em không biết con này ăn được. Mẹ nói mẹ mua 9k 1 lạng và chia 2 bữa, bữa trưa ăn rồi còn bữa tối nửa lạng. Châu chấu mẹ không bỏ đầu rút ruột, mẹ rang mặn như muối để cốt mọi người ăn rè sẻn. Bữa cơm nào như vậy em cũng ăn cơm trắng.



Gởi từ ứng dụng Webtretho của snow2014