Chuyện của em không dài lắm, mong các chị cố gắng đọc hết rồi cho em lời khuyên. Em đang rất băn khoăn, tâm trí rối bời không biết phải như thế nào nữa.


Chuyện của em bắt đầu từ khi vợ chồng em bắt đầu cuộc sống gia đình riêng cách đây hơn 3 năm. Nhà chồng cũng thuộc dạng có điều kiện. Chồng em là con thứ, chắc được cưng chiều từ nhỏ nên sống ỷ lại, tình tình chây ỳ và vô cùng ương bướng. Lúc nào hiền thì hiền thật đấy, nhưng lúc nào cùn lên thì Chí Phèo cũng chưa là gì so với anh ấy.


Khi yêu nhau, em k biết anh ấy k có bằng ĐH, nói dối em là đi làm xa bị mất bằng, nhưng thực chất là do nợ môn nên k lấy nổi bằng. Đến khi ván đã đóng thuyền rồi em mới biết. Ngậm đắng nuốt cay lần 1.


Khi về sống với nhau (vc em ở riêng), anh ấy k chịu làm ăn gì cả. Bị cty cũ đuổi việc, người nhà đã xin cho 1 chỗ mới làm, nhưng k chịu chí thú gì, suốt ngày trốn đi chơi game. Mấy tháng sau em mới biết. Mặc dù em đã tìm cách kiểm soát gắt gao bằng cách gọi điện đến cty, rồi yêu cầu nháy sdt của cty vào máy em, nhưng cũng k ăn thua. Không biết bao nhiêu lần em phải khóc lóc, thậm chí van xin anh ấy chơi game ít thôi, lo mà làm ăn đi, nhưng hình như đầu anh ấy k có chỗ cho những suy tư của người khác, mà chỉ dành chỗ cho thú vui của anh ấy thôi. Em không thể đếm được số lần em phải xin nghỉ ở cty giữa chừng để đến quán điện tử lôi anh ấy về. Ngậm đắng nuốt cay lần 2.


Sau 1 năm kết hôn, vc em sinh hoạt bình thường, k sử dụng biện pháp tránh thai nào nhưng vẫn k có thai. Trong khoảng thời gian đó, em có đi siêu âm mấy chỗ, cả BV lớn lẫn phòng khám tư (thậm chí cả mẹ chồng em đưa đi), nhưng k có dấu hiệu j bất thường. Vậy mà vẫn phải cắn răng chịu nhịn khi bị nói là: “BỊ ĐIẾC”. Ngậm đắng nuốt cay lần 3.


Sau đó, em phải làm căng, bắt cả 2 vc dắt nhau đi khám. Kết quả là tinh trùng của chồng quá ít và quá yếu, thậm chí bsĩ nói là có thể vừa ra là đã chết, mà ít vô cùng, gần như là không có nữa. Ngậm đắng nuốt cay lần 4.


Sau gần 1 năm uống và tiêm thuốc và tẩm bổ, kết quả không hề khả quan, vc em nghe nói dưới TT công nghệ phôi có phương pháp nuôi cấy tinh tử nên đã xuống đó để chữa trị. Nhưng các bsi nói là vẫn có TT thì k phải nuôi. Thế là lại uống thuốc, lại ăn uống tẩm bổ và kết quả là có lên được tí xíu. Bác sĩ chỉ định làm IUI (thụ tinh nhân tạo – bơm tinh trùng vào tử cung người vợ), nhưng lần đó vẫn k đậu thai. Em buồn lắm. Sau lần đó, cách 1 tháng vc em lại đến TT để khám và xin làm lần 2, nhưng kết quả xét nghiệm của chồng lần này còn tệ hại hơn lần đầu tiên đến khám, bác sĩ chỉ định làm IVF và hẹn sau tết mới đưa hồ sơ. Ngậm đắng nuốt cay lần 5.


Tính khoảng thời gian chữa trị ở trung tâm đến nay đã gần 2 năm rồi, tuổi vc em cũng chẳng còn trẻ trung gì. Nhưng anh ấy vẫn dửng dưng, thuốc thì uống bữa đực bữa cái, rảnh lúc nào là chơi game lúc ấy. Em chán nản vô cùng. Vẫn biết là thời gian này nên để tinh thần thoải mái, nhưng thực sự em k thể giả mù, giả câm, giả điếc mãi được. Em nghiêm khắc hơn trong việc thuốc thang và giờ giấc chơi game thì anh ấy vùng vằng, tỏ thái độ, thậm chí còn chửi em nữa. Có lần, anh ấy bảo em là: Làm nốt lần này mà k được là chia tay nhé. Ngậm đắng nuốt cay lần 6.


Em đã từng ngọt nhạt với anh ấy rằng thời gian này anh cứ kiêng đi, khi nào em có thai thì anh muốn chơi thế nào cũng được, em không cấm. Nhưng k ăn thua các chị ạ. Anh ấy nghiện mất rồi. Sáng cứ mở mắt ra là bật máy tính chơi game. Em phải nhờ đến cả gia đình nhà chồng khuyên bảo, răn đe anh ấy. Nhưng anh ấy chẳng chịu nghe lời ai cả. Vẫn chứng nào tật ấy. Trước làm ở cty cũ, bị đuổi việc cũng chỉ vì chơi game, vậy mà anh ấy vẫn k tỉnh ra. Sáng nay, anh ấy cũng thế. Đến lúc em dậy em nhìn thấy máy tính bật em mới tắt đi và em hỏi: anh lại chơi à? Vậy mà anh ấy chối bay chối biến, lại quay ra nói em thế này thế nọ, đèo xíu đủ kiểu. Rồi còn tuyên bố là còn lâu mới có con với anh ấy được. Lại ngậm đắng nuốt cay.


Có ai như chồng em không hả các chị? Có phải lỗi tại em mà như thế không? Có phải mình em mong mỏi đâu. Cả gia đình, bố mẹ và anh chị 2 bên đều mong vc em có con. Bố mẹ và anh chị có đk đã hết sức giúp đỡ tiền thuốc men, chữa trị cho anh ấy, vậy mà anh ấy nỡ nói thế. Em chán nản vô cùng tận, chỉ muốn giải thoát cho mình khỏi cs như thế này càng nhanh càng tốt. Em k muốn phải chờ đợi hết tuổi xuân của mình để cho anh ấy thay đổi vì em biết là sẽ rất lâu. Em đã nói chuyện với anh và mong muốn được vào TP HCM làm IVF. Em đã liên hệ được và k phải đợi chờ duyệt hso mất thời gian. Nhưng anh ấy k nghe, k muốn đi các chị ạ. Anh ấy cố tình k chịu hiểu là k phải tuổi nào cũng có thể sinh con được. Anh ấy cứ bắt em phải chờ đợi.


Còn về cách đối nhân xử thế của anh ấy thì khỏi nói. Như em đã nêu, tính anh ấy lười biếng, ương bướng và cùn không ai bằng. Không biết bao nhiêu lần em phải muối mặt đi xin lỗi hộ anh ấy khi anh ấy gây chuyện (thậm chí là gây chuyện với người trong gia đình). Anh ấy lúc nào cũng nghĩ mình đúng, không cần nghe lời khuyên của ai hết. Mẹ chồng em cũng thương em lắm nên mẹ khuyên em ra mặt xin lỗi hộ để mong mọi người xí xóa cho lỗi lầm anh ấy gây ra. Em k biết đây là lần thứ bao nhiêu em phải làm như thế nữa. Tại sao em phải chuyên đi hót lại những gì anh ấy gây ra? Tại sao? Ngậm đắng nuốt cay thêm 1 lần nữa.