2 từ ly hôn nó lởn vởn trong đầu e lâu rồi, thậm chí từ lúc mới lấy nhau đến bây h gần 3 năm rồi. Đôi khi e buông xuôi, đôi khi e cố gắng và nhận ra rằng việc thay đổi 1 con người là vô cùng khó (đối với e) và chấp nhận thì làm e tổn thương ghê gớm. Mình chỉ có 1 cuộc đời để sống và tại sao lại ko tự giải thoát cho mình. Đang định gửi cho chồng bức thư này đây:


Dừng lại và suy nghĩ thật kỹ


Tôi đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, tôi đang muốn rẽ sang cuộc đời khác, nơi mà tôi ko thể biết hạnh phúc hay khổ đau đang chờ đợi tôi, nhưng có một điều mà tôi mong muốn: sự giải thoát. Phải đôi khi lòng thương người và sự cam chịu làm mất đi bản chất của tôi. Tôi sẽ xin a 1 cơ hội mặc dù tôi biết a sẽ đắm chìm trong đau khổ và mất mát, tôi ích kỷ? vâng rất đúng tôi ích kỷ, nhưng tôi phải yêu bản thân mình trước đã, vì cha mẹ đã cho tôi 1 cuộc đời để sống để sống mà ko phải ân hận, day dứt. Giống như trước đây tôi rẽ sang hướng khác cuộc sống của tôi đã tốt lên rất nhiều, tôi thấy mình thật hạnh phúc.


Hãy phân tích giúp e, vì việc thay đổi chồng là vô vọng, và việc chấp nhận là đau đớn, e chỉ có 1 cuộc đời, ko thể để đá đè lên được