Em đã kết hôn và có một em bé gái. Em đã mắc sai lầm trong việc tìm hiểu chồng (nhưng sai lầm này không thể sửa được nữa). Em xin các chị lời khuyên để duy trì hôn nhân.


Em: sống lành mạnh, ý thức chấp hành pháp luật tốt, chưa vi phạm pháp luật kể cả vi phạm luật giao thông.


Chồng: niềm vui lớn nhất là nhậu (một tháng tốn hơn 6 triệu, một tuần nhậu 7 ngày), đi xe máy không bao giờ đội mũ bảo hiểm (ngụy biện: đau đầu), công việc chính là cá độ bóng đá (em không biết người khác thua cá độ thế nào, chứ chồng em toàn thắng, thu nhập 1 tháng khoảng 30 triệu)


Sau thời gian cải tạo chồng cải tà quy chánh không thành, em chấp nhận sống chung với lũ. Thế nhưng, 7h sáng ngày 6/8/2011, em bị chồng đánh. Đánh rất dã man. Em đang nằm trên giường ôm con, C lôi 1 phát 2 mẹ con văng xuống đất. Nhảy lên người bóp cổ, sau đó đứng dậy, đấm vào mặt em, tát thêm 2 tai nữa. 2 mẹ con choáng váng, ôm nhau khóc. C bỏ đi.


Lý do: vì tiền.


Thu nhập của em 2 triệu đồng/tháng, chỉ đủ cho một mình em. C lo tất cả cho con, con cần gì thì báo, c sẽ mua.


Em chấp nhận sống chung, vì tự an ủi, mình cho con tinh thần, c cho con vật chất, như thế cũng đỡ tội nghiệp hơn là con thiếu thốn vật chất, mình lao vào kiếm tiền, con cũng không được gần gũi mẹ. Em suy nghĩ vậy đúng hay sai?


Vì em không tin tưởng dựa cả vào c, nên em có để tiền tiết kiệm, phòng thân cho 2 mẹ con. C tuyệt đối không đưa tiền mặt cho em. Ngoài việc mua cho em đồ ăn (bún bò, kem merino) nếu em muốn thì những thứ khác, cuộc sống của em, em phải tự tính toán. Vì thế, em cũng công nhận em rất tiết kiệm thậm chí hà tiện dù sống gần cuộc sống xa hoa của chồng (30 triệu/tháng: tiêu sạch).


Trước đây, em cũng không hà tiện như thế. Nhưng từ khi c nhờ vã em làm việc cho c mà c không trả lại tiền cho em, đòi thì c bảo ko có (dù ngay sau đó rút tiền chi tùm lum) thì c nhờ ko đưa tiền thì em không bao giờ làm gì cho c. Em giữ tiền trong trường hợp này đúng hay sai?


Ngày 5/8, c ko về nhà (ở nhà vướn con, ko tập trung cá độ được). Con đòi ăn thịt nướng và mua 1 số thứ linh tinh cho con (sửa chua, cam,…). Em hỏi c là em đến chỗ c lấy tiền hay ở nhà rồi c mang về. C bảo em mua đi. Dù dặn lòng phải cầm tiền trước, nhưng gần đây nhất em đã chi 500 ngàn đồng cho việc của c và đòi ko được. Nên lần này em kiên quyết ko mua. Em có nhắc lại chuyện 500 ngàn (trong khoảng chưa đến 1 tuần), cằn nhằn là anh đi nhậu 500 hay 1 triệu một lần anh không tiếc, anh biết tui không có tiền để ăn anh cũng bòn tiền của tui sao. Anh phải tự nhận thức được đúng sai chứ. Vợ chồng mà tính toán với nhau từng đồng, người ta có chồng được nhờ chồng, tui có chồng thì sao? Anh đối xử với tui sao,… (em cằn nhằn rất lâu, tật em cũng hay nói nhiều). Kết quả, sáng hôm sau c về, c nói c ghê tởm em. Suốt ngày tiền tiền. Và em lại nhai lại những lời khi tối. Sau c nói cả nhà cô ăn của tui ko còn cái quần đùi, ăn được chửi được. E: ông xúc phạm tui thì được, đừng đụng đến gia đình tui, gia đình tui ăn cái gì của ông? (nhà em đang ở là nhà ba mẹ em xây cho, xe em đi, đt em xài đều của cha mẹ cho). C: bà đi xe đẹp, đt đẹp mặc quần áo đẹp mà cứ bảo không tiền. E: ý ông muốn tui đi ăn mày ông mới đẹp mặt à? Của cha mẹ cho tui ko được quyền nhận à. Ông muốn vậy thì ông nhậu ở đâu, báo cho tui biết, tui cho con đi bán vé số, coi ai nhục cho biết. (em lãi nhãi thêm 1 lúc nữa).


Hic, em ức chế lắm. C làm mà không cho em nói. Em nói đúng sự thật chứ có thêm thắt gì đâu. Em ức chế lắm. C cứ khoe khoang ngày hôm nay có vài triệu, tiêu vài triệu (trong khi 1 tháng em chỉ tiêu khoảng tối đa 1.5 triệu). Em nghĩ đó là cha của con mình, không phải c mình cho nhẹ lòng. Nhưng c và em vẫn quan hệ chăn gối: em có cảm giác như mình là con đĩ chứ không phải vợ (dù em chưa biết đàn ông chơi đĩ thế nào). Không hôn, không vuốt ve. C thích thì lột quần áo, tối đa, 20 giây là xong. Chưa kể, nếu sợ xui, c sẽ không đụng đến.


Các chị ơi, em biết tự em chọn lựa, em khổ em ráng chịu. Nhưng không còn cách nào khác sao? Con cái cần 1 môi trường sống lành mạnh hơn hay cần đầy đủ vật chất hơn? (cha mẹ em vẫn đảm bảo cuộc sống cho em nhưng không bao giờ vào nhà em vì ngại gặp mặt c em, c và gia đình em không có bất cứ liên lạc nào)


Nổi đau thân xác rồi sẽ lành, nổi đau tinh thần của 2 mẹ con em thì đến bao giờ mới nguôi ngoa? Mà c đã đánh thì sau này sẽ đánh tiếp. Em khó bỏ cái tật nói nhiều (vì em bị ức chế).


C đã có lần bỏ 2 mẹ con em để theo người khác (đó là lý do 2 mẹ con em sống ở nhà ông bà ngoại xây cho, em chấp nhận c quay lại nên bố mẹ em ghét, không thèm vào nhà), em không biết vì lý do gì mà c quay lại, em hỏi ko nói.


Giữ em và c không bao giờ có 1 cuộc nói chuyện nghiêm túc. Vì c cho là em lý thuyết, em cho là c không nhận thức được đúng sai, tốt xấu.


Giúp em với.