thz các chị, các bạn những dòng chia sẻ của những người đã trải qua những đau đớn này để khuyên nhủ những người đi sau đừng vấp phải. Mình hiện tại là 1 người nam 25t có được gọi là đàn ông chưa nhỉ? có xứng đáng làm bố làm cha của 1 đứa trẻ chưa? mới thứ 7 vừa rồi khi bít bạn gái mình có thai và siêu âm thì bết đã được 6w5d +-1w1d, đã có phôi, tim thai, chỉ là siêu âm sơ wa để bít được bao lâu rồi. hoàn cảnh hiện tại thì mình vẫn còn đang học đến cuối năm mới tốt nghiệp ra trường, bạn gái thì chuẩn bị nghỉ việc nữa, gia đình 2 bên cũng ko khá giả gì, cho nên trong 3 ngày wa(cảm giác như 3 tháng) thật đau đớn, dằn vặt, hối hận, lo lắng và hiện tại chuẩn bị 15/3 này phải thi nữa thật sự ko thể tập trung học được. mình cũng nói với gia đình bên đây biết chuyện và mọi người nói ko cần làm đám cưới gì lớn lao, chỉ còn nho nhỏ ra mắt 2 bên rồi sau này tính sau. còn về pần bạn gái, her ko dám nói với gia đình dù mình khuyên thế nào và nói là bên gia đình mình sẽ wa hỏi và sẽ ko đề cập đến vấn đề co baby đâu nhưng hẻ vẫn một mực ko chịu và chỉ mún ko cưới và ko muốn ở chung với mẹ của mình. nguyên nhân vì khi mẹ của mình đã nói 1 câu thật sự mình nghĩ là mẹ đã sai khi nói câu đó: con đi khám xem thế nào nếu lớn quá thi ko bỏ được. mình hiểu mẹ chỉ mún tốt cho mình, trồng chờ mình lấy tắm bằng tốt nghiệp ra trường hẳn hoi thế mà bây giờ lại thế này rồi việc học liệu có bị dở dang hay ko. 3 ngày qua là 3 ngày đau đớn nhất cuộc đời mình, nó cứ dằn xé trong lòng với 2 chữ "bỏ" hay "giữ", khi bít có con mình vui lắm chứ vì 2 đứa quan hệ với nhau cũng 3-4 năm rồi ko dùng bptt nào cả nhưng vẫn ko có baby vì chu ký kinh nguyệt her rất lâu mới có 1 lần có thể do thể trạng her ốm (khi thì 36-37 kg), suốt ngày cứ lang thang trên mạng kiếm cách nào phá thai, phá thai sao để ko bị đau. Với hoàn cảnh chưa học xong, người thì chuẩn bị nghỉ làm, ko chiu về ở chung nhà vì mẹ đã có định kiến, ko dám nói với gia đình,tất cả những điều đó đưa mình đến 1 quyết định "bỏ". Khi mình nói là chúng ta chỉ có 2 lựa chon: 1 là bỏ, 2 là giữ nhưng phải về chung sống với gia đình để có thể lo cho đứa bé tốt hơn thì hẻ lại ko chịu, her nói là tự hẻ sẽ lo cho nó ko cần đến mình. Mình cũng là bố của đứa bé mình cũng có trách nhiệm nếu như nó tồn tại trên đời này, làm sao mà mình có thể bỏ mặc her như vậy được. Về đến nhà nhốt mìn trong phòng từ sáng đến tối, vô tình vào được trang web trẻ thơ này, đọc những dòng chia sẻ của mọi người(toàn là phụ nữ, chẳng thấy nam đâu), mình thấy mình thật vô lương tâm, nước mắt mình hầu như chẳng bao giờ rơi nữa khi mất bố cách đây 15 năm, và bây giờ nó rơi thật nhiều, thật nhiều,ko bít các chị em phụ nưẫyo1 bao giờ thấy người đàn ông khóc chưa? Mình khó như 1 đửa trẻ như mất đi món đồ mà nó yêu thix bấy lâu nay( thực sự bấy lâu này khi nhìn những đứa trẻ con vui đùa thì lòng cảm thấy vui lắm lun ước ao mình có 1 đứa để dạy dỗ, để ẵm bồng, để la mắng cho nó thành người), vậy mà khi đã có nó lại kiếm mọi cách chối bỏ nó nếu nói thẳng ra là GIẾT nó...Đọc cái link của 1 chị gửi trong mục này http://www.thanhnien.com.vn/News/Pages/200845/20081109222458.aspx thì thấy bản thân mình sao mà hèn hạ sao mà xấu xa đến thế, 1 sinh linh bé bỏng, và cũng chính là đứa con của mình sao lai ruồng bỏ nó như vậy, hổ dữ còn ko ăn thịt con nữa kia mà.


Chính những dòng chia sẻ đó của các chị em trong topic này đã giúp mình hỉu ra rằng đó chính là con của mình và mình phải có trách nhiệm với nó. Giờ đây lòng mình cũng đã nhẹ nhõm rồi, 1 lát nữa khi her đi làm ra mình sẽ ôm her và sẽ xin her tha thứ vì suy nghĩ đáng khinh bỉ của mình để mình co thể làm 1 người cha tốt dù phải khó khăn vất vả thế nào đi nữa.


Xin chân thành cám ơn diễn đàn này rất nhiều, có lẽ mình sẽ thường xuyên phải lên đây để xin tư vấn cho vợ trong thời kỳ mang thai này.mình cũng còn trẻ nên vẫn thiếu kinh nghiệm , mong sẽ được mọi người trong diễn đàn giúp đỡ tư vấn cho mình nhiều nhiêu, Thz mọi người