Anh ấy nằm trong số ít Người đàn ông "hoàn hảo" còn sót lại trong đám đàn ông hiện nay. Người đàn ông của tôi không biết hút thuốc, không biết uống rượu, không bao giờ thấy trăng hoa với phụ nữ, hàng tháng đưa hết tiền lương, thưởng cho vợ. Người đàn ông của tôi có một lịch trình đều đặn ra khỏi nhà lúc 6h40 và 17h40 có mặt ở nhà, giúp vợ cho con tắm trong lúc vợ nấu bữa chiều, cho đứa lớn ăn trong lúc vợ coi đứa nhỏ hay nửa đêm thức dậy cho đứa nhỏ bú bình.


Người đàn ông của tôi không biết ghen, không bao giờ khó chịu khi vợ ăn mặc, trang điểm đẹp, cười nói vui vẻ bên đồng nghiệp nam, không bao giờ thắc mắc khi vợ đi làm về khuya, không bao giờ gọi điện khi vợ đi công tác, không bao giờ gọi điện kiểm tra vợ buổi trưa làm gì, ăn cơm với ai.


Người đàn ông của tôi cho tôi toàn quyền quyết định mọi việc trong gia đình, từ việc mua đất, xây nhà, mua sắm đồ đạc, nuôi dạy con cái, đối nội, đối ngoại, cơm nước, chợ búa, ma chay, hiếu hỉ, ... .


TUY NHIÊN


Tôi thèm người đàn ông của tôi biết uống chút rượu để có thể giao lưu bạn bè, nhà tôi chẳng bao giờ có tiệc, hay có bạn đến nhà dùng cơm.


Tôi thèm người đàn ông của tôi biết "tán" gái một chút để có thể "tán" vợ.


Tôi thèm người đàn ông của tôi có thể biết ghen một chút để tôi thấy mình còn có chút "giá trị", còn biết mình đươc quan tâm.


Tôi thèm người đàn ông của tôi biết quyết đoán để tôi có thể làm một người phụ nữ nhu nhược một chút, một người phụ nữ có thể đứng sau bóng dáng đàn ông của anh.


Tôi không cần một người đàn ông "đảm đang", nếu cần người làm việc nhà thì tôi có thể thuê người giúp việc. Tôi đang hoài nghi tôi đang sống với một người với chức danh làm "chồng" hay là bạn cùng nhà. Tôi đang thèm anh chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình để tôi biết mình cũng là một người phụ nữ yếu đuối cần được che chở. Anh hãy quyết đoán như khi anh lạnh lùng bỏ đi du lịch trong đêm con sốt, vợ mang bầu chỉ còn mấy ngày nữa là sinh. Anh hãy nghiêm khắc với con một chút khi con có lỗi, chứ đừng để tôi đóng vai "mẹ hổ". Tôi thèm được nghe một lời động viên của anh khi tôi quay cuồng với con cái, việc nhà và việc công ty. Tôi thèm được anh ôm khi tôi mệt mỏi, để tôi có thể khóc thay vì gồng mình lên chịu đựng để rồi những giọt nước mắt biến thành những cơn giận. Nhiều khi tôi gây với anh bời vì muốn được anh quan tâm, muốn anh "thể hiện" bản lĩnh của mình. Nhưng tôi có khóc cũng chỉ là khóc âm thầm, có gây sự thì anh cũng như một kẻ bàng quang đang xem chuyện của hàng xóm, anh mặc kệ tôi la hét, tôi đập phá.


Sống bên cạnh người đàn ông hoàn hảo như anh tôi đang dần biến mình thành người xấu. Phải chăng tôi có khuynh hướng thích bị ngược đãi. Người ngoài hâm mộ gia đình chúng ta, nhưng tôi biết nó đang dần rạn nứt. Tôi nói ra ý định ly hôn anh lại tưởng tôi giận lẫy, tôi gửi đơn ly hôn qua email cho anh, anh đọc nhưng lại chẳng thèm có ý kiến gì, anh tưởng tôi hù dọa anh. Nếu không vì các con thì tôi đã sớm một mình đưa đơn ra tòa rồi. Lúc lòng tôi bĩnh yên lại, suy nghĩ về chuyện ly hôn tôi lại thấy nhẹ nhõm, tôi muốn giải thoát cho anh. Tôi sẽ nuôi con, mẹ con tôi có cháo ăn cháo, có rau ăn rau. Chỉ thương trẻ con thiệt thòi, nhưng cứ duy trì cuộc sống thế này tôi thật muốn phát điên. Phải chăng tôi là người phụ nữ "có phước mà không biết hưởng"??????