Vợ chồng tôi đều đi làm công sở. Lương tháng của vợ tôi là 7 triệu đồng. Lương tháng của tôi được 12 triệu đồng. Mỗi tháng vợ tôi bỏ hết lương của mình ra chi tiêu. Tôi chỉ đưa thêm cho vợ 2 triệu/tháng.

Nhiều lần vợ tôi vừa đùa vừa nghiêm túc muốn chồng đưa hết lương cho mình. Nhưng tôi có ngu đâu mà phải làm thế. Bởi vì tiền chi tiêu hàng ngày của gia đình tôi trong khuôn khổ lương của vợ và số tiền tôi đưa thêm hàng tháng cũng đã đủ rồi. Số này tôi để phòng thân hoặc làm vốn kinh doanh hay để tích cóp thêm để đó. Hoặc lúc muốn về quê biếu bố mẹ thì cũng có sẵn. Đàn bà lúc nào chả ham tiền và chỉ tiền tiền mà thôi.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Chuyện chỉ có thế thôi mà nhiều khi vợ tôi làm ầm lên. Em ấy bảo tôi là chồng mà không đưa lương cho vợ thì quá vô trách nhiệm. Trong khi vợ tôi thì phải gánh gồng đủ mọi khoản chi từ A-Z. Chưa kể ngoài đi làm, khi rời công sở về, cô ấy kêu không có thời gian cho riêng mình. Nào là em phải đón con đi học về, đi chợ, đưa con đi học thêm…

Nhưng cá nhân tôi thấy, bấy nhiêu việc nhà cũng có gì nhiều nhặt đâu. Bởi căn nhà chúng tôi ở chỉ là nhà 2 tầng với 2 phòng ngủ phía trên. Tầng dưới thì có 1 phòng khách, 1 phòng bếp. Vẻn vẹn có cái nhà bé toen hoẻn mà lúc nào vợ tôi bực tức phát rồ lên với chồng con. Rồi lại còn kêu suốt ngày bố con tôi ở bừa bộn khiến cô ấy lại phải lao vào dọn dẹp, nấu nướng suốt ngày.

Có lẽ vợ tôi giống hệt mấy bà vợ khác, cái mồm cứ kêu được là kêu. Đôi khi tôi ở nhà ngày nghỉ phép, mấy cái việc nhà đó tôi làm 1 loáng là xong. Thế mà rơi vào tay cô ấy, vợ tôi cứ làm như vất vả lắm không bằng.

Những vất vả này sao bằng việc tôi đi gặp khách hàng, suốt ngày phơi mặt ngoài đường này kia. Vài lần tôi nói thẳng ra điều này thì vợ lại tự ái, bảo tôi đổi vai cả thang cho biết rõ xem mỗi lúc đi làm về ở nhà có kém phần vất vả tôi đang chạy ngoài đường không nào. Nhưng vợ tôi lại tịt ngòi luôn, vì làm sao cô ấy có đủ sức khỏe mà chạy nhong nhong ngoài đường như dân làm thị trường tôi được chứ.

Hôm qua vợ tôi cứ đòi chồng đưa thêm 2 triệu nữa để chi tiêu. Ý là tôi từ cuối tháng này phải đưa cho em tổng 4-5 triệu. Tôi bảo có nằm mơ đấy mà tôi đưa. Nhưng em cứ đưa ra lý do dạo này con ốm nhiều nên cần nhiều tiền thuốc thang và tẩm bổ cho con bé. Thế là tôi mới mắng cho em là vợ mà không biết chi tiêu.

Tháng có 9 triệu mà nhà chỉ có 2 người lớn, 2 trẻ nhỏ, không phải thuê nhà gì mà vẫn hết sạch. Tôi nhắc em phải tém tém chi tiêu quá tay lại. Tiêu thế thì có mà chẳng mấy sạt nghiệp hết.

Khi tôi hét lên: “Nói thật đi, cô cần tôi đưa thêm 2 triệu để làm gì thì tôi sẽ đưa?”

“Anh hỏi nực cười thế, để tôi nuôi 2 con tôi thoải mái hơn chứ sao? Đấy là còn chưa kể bên nội bên ngoại, cưới hỏi ma chay đầy tháng tân gia tiệc tùng đủ thứ đám. Anh mang tiếng đi làm vậy mà có đưa cho tôi nổi mấy triệu nuôi vợ con mỗi tháng không?”

“Thế cô bị liệt hả mà cần chồng nuôi. Chừng nào cô bị liệt nằm đó thì thằng này đưa tất cho cô nhé. Giờ thì đừng mơ”.

Vợ tôi bị chồng nói và góp ý thế thì chẳng xem lại bản thân mà thay đổi. Em còn rồ lên đòi ly hôn chồng. Em bảo, 2 cái triệu của tôi đưa mỗi tháng sao thấm được với những vất vả, mệt nhọc của một người vợ, người mẹ như em chứ. Nói rồi em viết sẵn đơn ly hôn và đưa 2 con bỏ về nhà ngoại ngay sau đó.

Vợ bỏ về ngoại vô lý như vậy tôi còn mừng rỡ chẳng hết. Đúng là người không hiểu lý lẽ gì. Để xem vợ có chân đi thì khi nào có chân về nhà đây? Giờ 1 nách 2 con, tôi đố vợ tôi dám bỏ chồng đấy. Thế mà còn già mồm dọa ly hôn nữa. Tôi cứ im im vài ngày nữa xem sao mọi người nhỉ? 

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết