Thương con quá, em vứt hoa cưới lại rồi bế con về. Con em đã chịu thiệt thòi hơn những đứa nhỏ khác rồi. Giờ em không muốn nó phải chịu thiệt thêm nữa. Đời này em xác định, em ở đâu con sẽ ở đó, còn chồng có cũng được, không có chẳng sao.



Em với chồng cũ yêu nhau hơn năm thì cưới. Cuộc sống những ngày đầu hôn nhân diễn ra suôn sẻ, êm ấm. Cho tới khi em mang bầu sinh con, tưởng như hạnh phúc vợ chồng xem như vẹn tròn. Ai ngờ chính trong khoảng thời gian em ở cữ, hắn lại ra ngoài bồ bịch với người đàn bà khác.



Đau đớn dằn vặt, em với hắn cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Lần nào hắn cũng hứa sẽ bỏ ả đó để quay về với vợ con. Nhưng lời hứa của đàn ông đúng là chẳng thể tin nổi. Sau lưng em hắn vẫn qua lại với con bé kia. Cho tới lúc bồ của hắn gửi ảnh nóng vào máy em khiêu chiến ngược thì em biết rằng cuộc hôn nhân của em với hắn chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Vậy là em quyết định buông tay.



Một mình nuôi con 3 năm trời, chồng cũ không 1 lời hỏi han, cũng không gửi 1 đồng phụ cấp. Cuộc sống mưu sinh vật lộn, vất vả từng ngày. Không biết bao đêm em ôm con khóc đẫm gối.



Thời gian như cũng thấu lòng người, dần dần kinh tế của em cũng ổn định hơn được chút. Cuộc sống hai mẹ con cũng cải thiện đi ít nhiều. Bước sang năm thứ 4 sau ly hôn, cũng là lúc con em tròn 5 tuổi thì em gặp và yêu người đàn ông ấy.



Anh ta đĩnh đạc, kiếm tiền giỏi, cũng 1 lần trải qua đổ vỡ trong hôn nhân. Hai tâm hồn bị tổn thương dường như đồng cảm với nhau nên không khó để nảy sinh tình cảm.



Trong khoảng thời gian tìm hiểu, anh ta tỏ ra rất quan tâm em, cũng hay mua quà cáp cho con em. Có điều, khi tính chuyện cưới xin, anh ta bảo:



“Thời gian đầu anh muốn em cứ để con ở bên ngoại. Khi nào cuộc sống của mình ổn định mới đón nó theo”.



Cũng đã lưỡng lự rất nhiều vì không muốn xa con. Song bên nhà bố mẹ em giục nên sau em chẹp miệng gật đầu. Đêm trước cưới, em ôm con khóc cả đêm vì thương, vì xót. Thằng bé 5 tuổi cũng đã hiểu chuyện, biết phải sống xa mẹ nó buồn lắm, cứ tí tí lại hỏi mẹ:



“Mai mẹ cho con đi theo mẹ được không”.



Gạt nước mắt em chẳng biết trả lời con thế nào cho đỡ tủi, đành dỗ dành bảo cố đợi mẹ 1 thời gian.



Đến sáng hôm sau đoàn nhà trai đến rước dâu. Lúc chú rể đưa em lên xe thằng bé chạy đuổi theo khóc lạc cả tiếng. Bám váy mẹ, nó nức nở gào:



“Cho con đi theo mẹ,… mẹ đừng bỏ con 1 mình”.



Lòng đau hơn xát muối, em quay lại cúi xuống lau nước mắt cho con. Còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã dứt tay thằng bé hất ra sau:



“Về với bà ngoại đi. Theo mẹ làm sao được”.



Con gã bệt ra sau làm tim gan em tứa máu. Hành động lạnh lùng nhẫn tâm ấy của anh ta khiến em hiểu, nếu lấy anh ra mẹ con em chẳng thể được sống gần nhau như trước. Vậy là vứt bó hoa trên tay xuống, trả nhẫn cưới em tuyên bố hủy hôn, bế con vào nhà.



Anh ta thẫn thờ xin lỗi, mọi người khuyên can em hết lời. Song chỉ lương tâm người làm mẹ mới hiểu, hạnh phúc thật sự mình cần là gì các mom ạ.