Trên đời này, không có người mẹ nào mà muốn xa con của mình hết. Tôi cũng có nỗi khổ của tôi nên mới phải dứt áo ra đi. Lúc đi, tôi chỉ nghĩ là sẽ cố gắng kiếm được thật nhiều tiền, rồi sau này sẽ về đón con. Nhưng bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa cả.



Tôi và Thành cưới nhau 6 năm trước. Nhắc đến anh ta, tôi lại cảm thấy nuối tiếc tuổi xuân của mình. Là đàn ông nhưng chồng cũ của tôi chẳng có chút bản lĩnh nào. Mỗi lần tôi muốn làm ăn lớn là anh ta lại can ngăn không cho. Cái tính kiểu cứ an phận thủ thường, không muốn giàu có hay sao ấy. Tiền kiếm được thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tôi đi làm lại không cho. Anh ta cứ bảo:



“Em ở nhà trông con, anh đi làm cũng đủ tiền nuôi hai mẹ con mà”.



“Nhưng cái tôi muốn là nhà cao cửa rộng, xe bốn bánh kìa. Anh cứ ngồi mà ôm cái giấc mơ tầm thường ấy đi. Tôi ở nhà 4 năm nay rồi, giờ tôi phải đi làm để còn đổi đời”.



Thế rồi tôi đi làm và gặp được người yêu mình bây giờ, anh tên Hưng. Khi ấy người yêu tôi chưa ly hôn vợ. Nhưng thấy tôi nhanh nhẹn, nói chuyện lại hợp nhau nên Hưng đã tâm sự với tôi và muốn sau khi ly hôn, tôi sẽ chính thức là người yêu của anh.



Thật sự lúc đó không phải tôi đến với Hưng vì tiền, mà bởi vì nhìn vào Thành, tôi chẳng còn cảm xúc gì hết. Anh ta chỉ biết vào bếp nấu cơm, đi làm mang lương về chứ không lãng mạn và tài giỏi như Hưng. Với phụ nữ mà nói, ai là người đàn ông đáng tin cậy thì đến với họ thôi. Tôi nghĩ là tôi không sai trong chuyện này, vì tôi chỉ đang đi tìm hạnh phúc đích thực.



Sau khi Hưng hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi cũng về và nói ly hôn Thành. Thấy tôi đột ngột nói lời chia tay, chồng cũ của tôi cũng sốc lắm. Anh ta còn van nài tôi:



“Anh xin em. Em nhìn con mình đi, thằng bé làm sao xa mẹ được”.



“Nếu vậy thì tôi sẽ nuôi nó. Nói thật với anh, tôi chán ngấy anh rồi. Xin anh giải thoát cho tôi”.



May mắn là sau đó chồng cũ của tôi nghĩ lại và quyết định đồng ý. Khi ra tòa, tôi để con cho chồng cũ nuôi vì anh ta yêu cầu như vậy. Hơn nữa người yêu không thích tôi mang con riêng đi theo. Sau ly hôn, mỗi tháng tôi cũng gửi về cho chồng cũ 10 triệu để nuôi con.



Số tiền ấy gần bằng tháng lương của anh ta nên anh ta không nói gì cả. Tôi theo Hưng lên thành phố, nhà anh có người giúp việc, biệt thự thì to gấp chục lần cái nhà cũ mà tôi ở. Nhưng ngày nào tôi cũng nhớ con. Nhiều bữa gọi về, muốn gặp con mà thằng bé cứ giãy ra khỏi tay bố:



“Không, con không muốn nói chuyện với cô ấy”.



Tôi nghe con nói vậy mà đau thắt ruột gan. Chắc chắn là chồng cũ của tôi đỡ giở trò. Chứ làm gì có đứa con nào xa lánh mẹ như thế. Hôm nay tôi mới sắp xếp được thời gian để về với con. Về đến nhà, thấy con đang tíu tít bên người phụ nữ lạ, tôi lớn giọng:



“Cô đang làm gì ở đây, cô là ai”.



“Tôi…tôi là vợ anh Thành”.



“Cái gì? Mới 6 tháng mà cô đã về đây rồi à? Anh ta đâu, ra đây cho tôi nói chuyện”.



“Cô không được đụng đến mẹ Thanh, tôi không cho cô đụng đến mẹ Thanh”.



“Ơ kìa, mẹ mới là mẹ của con mà. Cô ta cho con ăn cái gì, sao con lại như thế với mẹ”.



“Cô đi đi, cô không phải mẹ tôi”.



Con tôi gào khóc rồi ôm rịt lấy chân mẹ kế khiến tôi đau lòng vô cùng. Tôi ra về mà trong lòng đau như cắt. Con chẳng nhận mình, bản thân tôi với người yêu chưa có hôn thú gì. Tôi mông lung quá mọi người ơi, mọi người cho tôi lời khuyên với.