Mẹ Thành một mực ngăn cấm đám cưới của chúng tôi chỉ vì không môn đăng hộ đối và chắc hẳn bà đang nghĩ rằng tôi “đào mỏ” con trai bà.

Nhưng vì cái thai trong bụng nên mẹ chồng buộc phải đồng ý. Và cuộc sống địa ngục bắt đầu với tôi từ đó. Bà bắt tôi nghỉ việc, cầu cứu chồng thì anh cũng đứng về phía mẹ:

hình ảnh

“Em đang mang thai, đi làm vất vả. Thà em ở nhà làm mấy việc loanh quanh rồi nghỉ ngơi. Anh thừa sức nuôi mẹ con em”.

Chồng nói vậy nhưng anh đi làm cả ngày nên nào có biết cả núi việc mà mẹ anh đã ghi sẵn ra giấy bắt tôi làm bằng hết. Bụng mang dạ chửa, nhiều lúc tôi chỉ muốn kệ sự đời mà ngủ một giấc thật ngon. Nhưng rồi lại phải gạt ngay ý nghĩ đó đi vì tôi sợ ánh mắt mẹ chồng lườm mình rồi chửi bới.

Đến ngày sinh, tôi xin được về quê để tiện cho mẹ đẻ chăm sóc thì mẹ chồng phản đối gay gắt.

“Ở thành phố đầy đủ tiện nghi không ở, đâm đầu về xó quê nghèo nàn nhà cô làm gì?”.

“Con chỉ không muốn mẹ vất vả chăm cháu thôi ạ”.

“Tôi cấm tiệt nghe chưa, cô đẻ thì tôi thuê ô sin phục vụ. Hết cữ thì tự lo lấy, đừng có mơ tưởng bảo mẹ cô lên sống ở đây”.


Nghe những lời đắng chát đó mà tôi chỉ biết ôm mặt khóc một mình.

Cứ thế cuộc sống của tôi trôi qua với cái ý nghĩ mẹ chồng sẽ thay đổi. Vậy mà đến tận bây giờ khi tôi đã làm dâu được mười mấy năm trời, các con đã lớn, mẹ chồng cũng có tuổi mà bà vẫn cay nghiệt như lúc đầu. Nhiều lần nghĩ lại tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi vì sao mình có thể chịu đựng lâu đến thế.

Tháng trước mẹ đẻ tôi ở quê bị đau đầu, chóng mặt nhiều ngày liền nên tôi quyết định đón bà ra thành phố khám bệnh và ở nhà tôi một thời gian. Mẹ chồng biết tin liền cấm đoán nhưng tôi không quan tâm. Lúc mẹ tôi ra, mẹ chồng thẳng thừng nói:

“Con gái bà thấy mẹ chồng già yếu nên tính mang mẹ đẻ ra nuôi. Ăn bám chồng mà giờ lại còn đèo bòng thêm nữa”.

“Mẹ à, mẹ con chỉ đi khám bệnh rồi chơi với các cháu vài hôm thôi”.

“Tôi lạ gì tính cách mẹ con nhà cô, cùng một giuộc cả thôi. Có giỏi thì rời cái nhà này xem có đủ cơm 3 bữa mà ăn không?”.

Tôi uất ức không nói nên lời, còn mẹ tôi cũng chỉ biết gạt nước mắt chứ bà không nói lại câu nào. 15 năm chịu đựng như thế là quá đủ rồi. Lần này mẹ chồng đã châm mồi lửa để tôi đốt cháy hôn nhân với con trai bà.

Tôi kiên quyết đâm đơn ly hôn, dù người đời có chê cười đến tuổi này mà còn dở chứng ly hôn thì tôi cũng mặc. Hơn nữa tôi cũng chán người chồng nhu nhược của mình đến tận cổ.

Mẹ chồng vênh váo vì nghĩ nếu bỏ đi một ngày cũng khiến tôi phải lao đao vì suốt mấy năm nghỉ làm thì lấy đâu ra tiền. Thế nhưng khi tòa tuyên bố phân chia tài sản thì lúc này cả Thành và mẹ anh ta há hốc mồm.

Trong thời gian ở nhà, tôi vẫn tranh thủ đầu tư mấy chỗ nhỏ lẻ. Hàng tháng được chồng cấp cho việc tiêu xài cá nhân tôi cũng tiết kiệm rồi hùn vốn cùng bạn bè buôn bán bí mật. Mười mấy năm trời tuy mang tiếng ăn bám nhưng bây giờ khối tàn sản mà tôi có thậm chí mua được cả cái biệt thự.

Còn về gia đình chồng của tôi, sau khi đuổi con dâu đi thì mẹ chồng vui như nhổ được cái gai trong mắt. Không được bao lâu, đúng ngày ra tòa thì tôi nghe tin nhà chồng bị phá sản.

Lúc ấy mẹ chồng mếu khóc xin tôi tha thứ nhưng tất cả đã muộn…

hình ảnh