Chào mọi người :)


Không biết em làm vậy có vô duyên không, vì em thấy trên diễn đàn này đa số là các chị đã có gia đình và lên đây để tâm sự về cuộc sống, hôn nhân và con cái của họ. Em thì chỉ muốn tìm 1 mạng xã hội nào đó để trút ít tâm sự của bản thân thôi, và em cũng chưa phải là 1 người đã từng làm mẹ, làm vợ, nhưng thật lòng em không biết phải nói cùng ai nữa. Nên đành lên đây để giãi bày với mọi người, dù không có ai đọc hay ra sao chăng nữa thì ít nhất e cũng đã nói đc ra hết. Cảm ơn mọi ng đã lắng nghe.


E là con gái cả của nhà 3 chị e, hiện vẫn đang đi học, gia đình hiện tại cũng không khó khăn lắm về kinh tế.


Bố mẹ cưới nhau và sinh ra e từ khi còn trẻ. Đến năm em 4tuoi? thì do lầm lỡ, bố sa ngã vào cờ bạc, vào cuộc sống xã hội và phải trả giá bằng hơn 10 năm tù, khoảng thời gian ấy thì em sống với mẹ. Đến khi lên lớp 2, mẹ muốn chuyển em về quê ở với bác ruột ( chị gái mẹ), khi ấy mẹ em nói rằng không muốn em lớn lên ở cái môi trường đất chật ng đông và xã hội phức tạp như thế này. Từ đấy 2 mẹ con xa nhau.


Bác gái ở quê thì không lấy chồng, chỉ ở 1 mình và thương e lắm. Bác sông bằng cái cửa hàng tạp hoá và làm thợ may ở khu chợ nên cũng không khá giả gì, 2 bác cháu sống với nhau cuộc sống bấp bênh. Khi ấy tiền ăn học của e cũng 1 tay do bác làm lụng..


Tâm lý 1 đứa trẻ con xa mẹ xa bố, thiếu cả vật chất và tinh thần, nỗi nhớ và sự tủi thân là vô kể. Đôi khi nhìn bạn bè mà nước mắt cứ chảy dài, nhưng rồi dần dần rồi e cũng quen với việc thiếu tình cảm của mẹ, quen dần với việc 1 năm, hoặc có khi là 2 năm 2 m/c mới đc gặp 1 lần. Mẹ nói mẹ bận phải kiếm tiền nuôi con, nên không thể suốt ngày ở nhà với con đc. Khi ấy còn nhỏ e chỉ biết thương mẹ thật nhiều và mẹ nói sao thì nghe vậy.


Đến khi lên lớp 3 thì mẹ nói sẽ lấy chồng.


Suy nghĩ của e lúc ấy vừa vui vừa tức, vui vì mình không còn là đứa không có bố nữa, tức vì cảm giác như bị bỏ rơi. Bố dượng e tốt lắm, là ng có công ăn việc làm ổn định, chấp nhận quá khứ của mẹ, là e, và đến với mẹ. Rồi mẹ cũng nói thêm là sắp có em bé..


Cuộc sống của e thì vẫn như vậy, sống với bác ở quê nhưng từ giờ thì không đc gặp mẹ nữa, không đc về chơi với mẹ nữa vì mẹ chuyển hẳn về nhà chồng, và 1 điều trớ trêu nữa là ở bên "nhà nội" ấy, không ai thích sự có mặt của e cả :)


Thế rồi chỉ đc nghe giọng mẹ qua điện thoại, và mẹ cũng không về quê nữa.


Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi em lên lớp 8 (khi ấy e vẫn là đứa trẻ ngây ngô thật sự, không như thế hệ trẻ bây giờ) mẹ e nói rằng bố đã mua đc nhà ra ở riêng muốn đón e về ở cùng, hôm ấy nghe điện thoại tự nhiên e khóc oà lên. Bác e thấy vậy cũng rơm rớm nước mắt, dặn dò cố gắng học hành và không chơi bời lêu lổng. Ngày e đi mà bác cứ đứng nhìn mãi theo chiếc xe khách.


Đến giờ mẹ con mới đc ở với nhau, và hiển nhiên thì em gái cũng không có ấn tượng gì về chị nó cả, không ghét, cũng không quý, như 2 người xa lạ vậy.


..


Ở đây thì hàng ngày đi học về bắt đầu nấu cơm, lau chùi giặt giũ các kiểu, nói chung là làm mọi công việc của con gái trong nhà. Ban đầu thì mọi chuyện bình thường, dần dần em cảm thấy như mình đang bị hắt hủi bỏ rơi vậy.


Nhà có 4 phòng riêng biệt, mẹ cho e ở riêng 1 phòng và nói rằng lớn rồi nên ở riêng, còn mẹ, bố dượng và em gái ở chung 1 phòng. Khi ấy e cũng chỉ tự hỏi tại sao mình lại ko đc ở với mẹ, tại sao ko đc nằm ngủ với mẹ, e cũng muốn đc nằm ôm ấp vuốt ve rúc vào ngừoi mẹ ngủ như mọi đứa trẻ khác. Nhiều lúc nằm 1 mình trong phòng tối om và nhìn sang bên kia phòng bố mẹ đèn vẫn sáng, tự nhiên thấy nhớ Bác vô cùng..


Đến khi e đã tự ý thức và biết làm đẹp, xin mẹ mua cho những bộ đồ đẹp đi học, mẹ e càu nhàu nói không có tiền, quần áo nhiều thế rồi mua nhiều làm gì,. Thế rồi từ ấy trở đi không bao giờ e dám mở mồm xin mua quần áo hay giày dép hoặc bất kì thứ gì nữa. Sau ấy mấy hôm mẹ dẫn em gái đi mua quần áo cùng bố, không biết tại sao mẹ lại làm như vậy nhưng lần nào mua về mẹ cũng gọi e đến và hỏi : Xem em nó mặc cái này có đẹp ko ? Mua hết mấy triệu đấy".


Thật sự khi ấy em rất tức giận, nhưng vẫn chỉ dám cười rồi gật đầu, đến tối lại chỉ biết nằm khóc 1 mình. Có lẽ nào bây giờ lại phải ghen tị với chính em gái và mẹ ruột của mình ?


Mùa đông hà nội trời rất buốt, lúc ấy tự nhiên e lại có 1 cái ý nghĩ thật buồn cười và trẻ con, ăn mặc thật phong phanh để xem mẹ có quát, mẹ có quàng cho cái khăn, chỉnh cho cái áo giống như mẹ làm với em gái của mình. Nhưng rồi mọi chuyện cũng chỉ khiến e càng buồn thêm ^^


..


Ở nhà e làm mọi việc trong nhà, đi học bằng xe buýt. Em gái đc đi taxi, mẹ đưa từ nhà tới cổng, sắp cho từng bộ quần áo đến cái bút quyển vở, cho tiền tiêu vặt, Nhìn lại mình thì... tiền ăn sáng cũng chả dám mở mồm ra xin..


Có lẽ vì vậy mà em gái e đến năm lớp 6 rồi nhưng không biết làm gì cả, hậu đậu, mải chơi, không bao giờ muốn động tay chân vào bất kì thứ gì dù e có nói và dạy bảo. Chưa bao giờ e có ý nghĩ hắt hủi ghẻ lạnh nó cả. Nhưng có lẽ cái thói đc chiều quen rồi, không biết gì. Đi học về đến nhà chỉ biết mở tủ lạnh tìm đồ ăn và ngồi xem phim đến tối. Và có lẽ cái thói khiến e khó chịu nhất là cái nết xấu ăn uống của nó. Ăn uống không biết nhường ai, ngồi xuống mâm cơm là bới móc đĩa thức ăn. E có nói nhiều rồi nhưng mẹ lại nói : em nó bé, biết gì.


Có lúc bố đi làm khuya về hỏi 2 chị e có ăn uống gì ko, e hỏi thì nó trả lời là ko đói nên ko ăn gì cả. Thế rồi bố mua 1 hộp xôi về cho e thì nó lại kêu đói và ăn luôn ^^ 1 lần, 2 lần, 3 lần,.. rất nhiều lần tiếp diễn khiến em sinh ra bực bội khó chịu và càng ngày nó khiến e trở nên xấu tính hẳn.


Rồi khi lên cấp 3 e có xin mẹ mua cho chiếc xe để đi học, bất kể xe gì, xe đạp, đạp điện, xe máy, gì cũng đc miễn là không phải đi xe buýt nữa. Không hiểu sao mà mẹ e giận lắm, quát mắng cả ngày hôm ấy. Và rồi 1 tháng sau thì em gái có xe đạp điện đi học. Đến lúc này em cảm thấy sự tủi thân đã cao lên đỉnh điểm.


Bố dượng e làm bên ngân hàng, bắt đầu mấy năm nay đc thăng tiến . Bố dượng thì rất quý e, cũng hay cho tiền tiêu vặt và vài lần dẫn đi mua sắm linh tinh. Lúc ấy đc cho tiền e cũng cảm thấy thích lắm, cái cảm giác đc bố cho tiền như bao người khác, nhưng cho đến khi mẹ biết chuyện thì cấm vận e hẳn. Từ ấy không dám có cái ý nghĩ gì đến việc xin xỏ dù chỉ là 1 cái kẹo. Mẹ luôn luôn dặn tuyệt đối ko xin xỏ hay mè nheo gì bố vì mẹ ko thích bố nghĩ mình bị lợi dụng (?) E thì khi ấy chỉ cười trừ và nghĩ thầm : từ giờ trở đi bố có cho cũng chưa chắc đã dám lấy !


Đi đâu cũng vậy, " 3 người họ" đi chung với nhau, bỏ lại e sau cùng. Có lần đi du lịch với 1 nhà nữa, e bị nhét sang xe của nhà kia trong khi đây là chuyến du lịch của cả nhà ? Thuê phòng cũng vậy. 1 gia đình 4 người, 2 phòng :)


Thế rồi dần dần em không đi bất cứ đâu cùng gia đình nữa. Mọi người nói em sống ko tình cảm, ko muốn gần gũi, nhưng có ai biết cuộc sống của e ra sao ?


Nhiều lúc nằm 1 mình e lại khóc, không biết tại sao mẹ lại làm như vậy, khóc và tức giận vì ghen tị với em gái, Cảm giác như mình là người ở chứ ko phải com cái trong nhà vậy. Đôi khi tự hỏi tại sao em gái mình lại đc nhiều sự yêu thương của bố mẹ đến vậy? Có phải vì đây là bố của nó, không phải bố của mình ? Tại sao mẹ lại đối xử với em như vậy ? Người đàn bà nào sống với chồng sau cũng đều làm như vậy sao ?


Hiện tại em thấy quá mệt mỏi với cái áp lực tâm lý như vậy, lúc nào cũng tự nghĩ mình là cái gai trong mắt mọi người.


Thèm đc cái cảm giác mẹ nói vài câu quan tâm như hồi nhỏ, thèm đc cái cảm giác đi chung như 1 gia đình,.


Có phải do em còn quá trẻ con và hay chấp vặt, so bì hơn thấp với 1 đứa trẻ hay vì em không hiểu đc cuộc sống gia đình nó phức tạp ntn ? Hay tại em sống và ăn ở chưa tốt hay có lỗi lầm với ai mà cuộc sống của e lại chịu nhiều thiệt thòi đến vậy ?


Và em mong những ai rơi vào hoàn cảnh đi tiếp 1 bước khi đã có đứa con riêng của chồng cũ như mẹ em, con nào cũng là con, con cái chỉ muốn đc gần mẹ gần bố, dù bất kì lý do gì xin đừng ghẻ lạnh hay ghét bỏ chúng cả. Dù bố nó có ra sao đi chăng nữa, trẻ con không có tội :( Xin mọi người..


Thật sự ngày hôm nay đc nói hết ra e cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cảm ơn những ai đã đọc đc đến đây. E cảm ơn rất nhiều. Em cũng mong mọi người làm ơn đừng đưa những tâm sự của e lên fb hay những trang mạng xã hội khác vì bất kì lý do gì. Em không muốn 2 ng ấy đọc đc những dòng này. E chỉ muốn lên đây, kể lể than vãn như giữa những ng lạ mặt với nhau cho nhẹ lòng thôi.


4 giờ sáng rồi, có lẽ e sẽ đi ngủ thôi..


Chúc những ai còn thức ngủ ngon ^^ Cảm ơn mọi người rất rất nhiều.