Tối qua, tôi thèm một vòng tay, một hơi ấm, tôi cứ nghĩ mãi về người bạn lâu ngày gặp lại. Tôi trò chuyện như trút hết được mọi điều trong lòng, khi ngta về rồi, đến đêm mình lại lưu luyến... sao ko dễ dãi với mình một tí, cứ ngã vào vòng tay ng ấy, cứ kệ cứ mặc mọi thứ..


Rồi sau đó còn gì? Tôi mất 1 người bạn tui có thể nói thoải mái, người tui có thể cười 1 nụ cười chinh phục nhưng chắc chắn người ấy ko xao lòng vì tôi, tôi sẽ mất tình cảm quí mến đã lâu tôi dành cho bạn.. Và cảm giác trống rỗng, mất hết, như chính mình vùi thân mình sâu hơn trong 1 cái mớ bong bóng đã ko có hồi kết của cái gọi là SM, mình mất lòng tự trọng của cả bản thân mình, bởi chính chúng ta biết rõ hơn ai hết, rổ rá cáp lại nó mong lung vô cùng... Nên mọi cái thỏa mãn đựoc lúc này chỉ là yếu lòng của bản thân. Lúc đó tôi ước sao có bất kỳ thuốc gì có thể diệt trừ được những hocmon phụ nữ trong người, để đừng bao giờ phải như thế nữa.


Mềm lòng... sẽ mất tất cả, lại quay về con số O sau những gì cố gắng chống chọi với cuộc sống, chống chọi với lời qua tiếng lại ở đời... để mình ko bao giờ là Phở cho người ta ăn, ko bao giờ là Hoa cho người ta hái nữa ( bởi hoa chỉ hái 1 lần, chẳng ai hái Hoa tàn)... nếu ngta có ý định thật sự cũng mất quá trình rất lâu dài... còn nếu ko đi đến kết quả thì dù là gì cũng xếp vào hàng Rau, hàng bà già... Những danh từ thấp cấp.... Nó xoáy vào lòng nghe ghê lắm.


Bạn... Tui chỉ mong có Bạn... Đừng bao giờ xô ngã nhau, hãy giữ cho nhau đứng thẳng, đứng vững... Bạn nhé!


Tôi mong làm Bạn với mọi người để đi qua mỗi ngày, Bạn nhé !


Yêu.