Ba mẹ à.14 năm con cất bước theo chồng.là bấy nhiêu năm con sống trong hờn tủi..thì ra hạnh phúc người ta hay nói là đây.nó thật khác xa so với  con đã tưởng tượng. ngày cưới con ba mẹ vui biết bao nhiêu.nói con có phúc.lấy được người chồng có ăn học.nghề nghiệp hẳn hoi.tự hào vs bà con chòm xóm.còn con một mình làm dâu nơi quê người.con cứ nghĩ chỉ cần sống tốt.thật tâm thì k ngại gì.nhưng k phải ba ạ.thói đồi là vậy.giầu thì người ta.NỊNH.nghèo thì người ta KHINH.thông minh thì người ta đố kỵ. Vì chúng ta cách nhau hơn ngàn km/ nên mỗi khi gọi về con toàn nói dối mà thôi.con k dám để bm buồn lòng.con k muốn cái tự hào của ba mẹ biến mất.con đành chỉ riêng mình con khổ.

hình ảnh
Mới về nhà chồng con đã bị chồng bạo lực.đằng chồng thì khinh con k có học.ngồi ăn cơm cũng phải xem sắc mặt.đất nề .quê thói.con k biết phong tục họ ra sao.chỉ cần lỡ một cái là bị cả nhà xúm lại trỏ trích.chồng thì chửi k tiếc câu gi.họ có học nhưng sao cay nghiệt thế.nhiều khi con vừa ăn vừa khóc.có hôm còn bị ngủ dưới đất.con chẳng khác gì một người nô lệ. Ba mẹ biết không.14 năm mà con chỉ có 3 lần về thăm bm.con toàn viện lý do là bận nhưng thật sự lại khác. Con k làm chủ kinh tế.có bao nhiêu tiền chồng con đều lấy lo việc bên chồng.đến cái Tết mà con cũng k có nổi két bia gửi bm lấy lòng thảo.mỗi lần về thăm bm là chồng con lại nghĩ con dấu giếm cái gì mang về.con không biết từ khi nào con thích ngắm mưa và sao trời đến vậy.vì hình như con hòa tan với chúng.nỗi khổ tâm của con chỉ có trời đất hiểu.nhiều khi con muốn kết thúc cs này mà không biết phải làm sao.con của con nó là vô tội.con muốn trở về bên mái nhà ngày đó.vì nơi đó có những người yêu thương con vô điều kiện.chỉ có bm mới không khi nào cho đi mà k cần hỏi con tại sao.thôi bm ạ.con chỉ kể đến đây thôi.nước mắt con cũng rơi khá nhiều. K biết khi nào con ms có được khoản tiền riêng để thực hiện ước mơ của con đã ấp ủ..