Chú của tôi lúc còn tại thế, thường ước ao “ Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng…”
Một chị bồ câu đầu đàn, từ bên trời tây đã cất tiếng hót vang thấu cả trời xanh, từ Bắc chí Nam, từng đàn bồ câu văn nghệ sĩ bay về tụ họp, để rồi chúng tôi đoàn kết, yêu thương, sẻ chia lẫn nhau tiếng hát, tiếng cuời, làm nên kỳ tích cho chuyến “Bồ câu phiêu lưu ký”
Một người chị….không biết dùng lời gì để diễn tả, mặc dù vốn từ điển trong đầu tôi tạm gọi là dồi dào. Chị đã cho chúng tôi được trở về tuổi trẻ, “vui hết mức, chơi hết mình” quên đi cả tuổi tác trung niên hiện tại, quên đi những bọc thuốc giắt theo trong người. Tôi không khoa trương, sáo rỗng thần tượng, vì cách đối xử của chị luôn ân cần, chăm sóc chu đáo mọi người từ cái ăn đến giấc ngủ.
Hai chim bồ câu chị là Nguyễn Thị Thuý Ngoan và Nguyễn Bính Hồng Cầu tựa như pha lê dễ vỡ, đi bên hai chị, tôi chợt cảm thấy mình là nữ trung hào kiệt, cần phải bảo vệ hai người trên mọi nẻo đường. Một bồ câu Trần Thu Hương điềm đạm, ngay thẳng, mang dáng dấp của nhà mô phạm, theo sát mọi người như giữ học trò. Bồ câu mệnh phụ Bảo Lan yểu điệu thục nữ, có tiếng nói, tiếng hát vùng Kinh Bắc như chim hót líu lo. Thiếu nữ Trần Mai Hường đầy cá tính, nhiệt huyết sôi động, xuất hiện nơi nào âm u thì nơi đó rực sáng, nơi nào tĩnh lặng thì nơi đó sẽ ồn ào. Bài hát “Ai đã từng đi qua sông Cửu Long Giang, Cửu Long Giang sóng trào nước xoáy…” vùng đất chín rồng, đích thị là tên của Chín, cô nàng hoa hậu bốc lửa, vui tính, yêu và phục tùng chàng bồ câu hiệp sĩ Don Quijote Bạch Đằng Giang tài ba, lịch lãm, tốt bụng, tuôn trào những vần thơ lục bát. Một chị bồ câu cần cù, vui vẻ luôn nở nụ cười trên khuôn mặt, chị đứng hàng thứ hai trong ngũ thường: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín. Đầu năm cặp vợ chồng Bình + Nghĩa đến nhà, có lẽ suốt năm gia chủ nhận được sự bình an, an nhiên tự tại. Bác bồ câu hoạ sĩ Nguyễn Hoàn Thiện một chàng trai luôn khát vọng, khắc khoải về một tình yêu “bao la, vô bờ bến” bác đi từ phía sau, người đi phía trước cũng cảm nhận được mùi thơm nực nồng của thuốc 555. Chàng hiệp sĩ Hương Thảo Nguyên trầm lặng, ít nói, nhưng lại xông xáo, luôn xuất hiện kịp thời để giải cứu giúp đỡ mọi người, do chiếc va li quá nặng. Tôi cũng không quên con bồ câu hay đi lạc là Nguyễn Tất Hanh, chàng họa sĩ này rất thích khám phá, vô tư len lỏi vào các hang cùng, ngõ hẻm, tìm cảnh non bồng thiên thai, để rồi quên mất lối ra, đi với anh chàng này, tôi có cảm giác mình đã lớn rồi đấy, để có thể bảo vệ cho chàng…vô điều kiện. Ôi sư phụ khí công Lâm Hải Phong đẹp trai, trực tính, là người luôn muốn mọi người sống dai, sống khoẻ, anh tha thiết mong mỏi các chim bồ câu hãy tập khí công như mình, để phòng tránh bệnh tật. Chú chim Trần Đức Lộc luôn trầm tính, kín đáo, nhưng cực kỳ tốt bụng, hễ thấy con bồ câu nào múa hát mà ko có ai like, thì chú like cho…bỏ ghét. Tôi là người đã từng chịu ơn mưa móc đó, mọi người ạ! Hai con chim non Đăng Minh và Minh Phương luôn ríu rít bên tai chim mẹ Thu Hoài, như dặn dò đừng đi đâu xa nhé! Cuối cùng là cậu bé hiền triết, dịch giả Nguyễn Ngọc Châu nhỏ tuổi nhất đoàn, cậu bồ câu này luôn chăm chỉ bày tỏ cảm xúc của mình vào chiếc điện thoại… Còn tôi? Con bồ câu có cái nghiệp biên kịch, luôn mở đôi mắt thật to…. nhìn và theo dõi những bước đi của mọi người, thế thôi ạ!
Chúng tôi vui lắm, đi tới đâu là tiếng cuời giòn tan tới đó, đôi mắt ngây thơ chưa kịp ngạc nhiên thì người hướng dẫn của Vietravel đã giải thích cặn kẽ. Ôi, một đơn vị tổ chức tour thật tuyệt!
Thế rồi đàn chim bồ câu bay đến Biển hồ Tonle Sap, tại đây chúng tôi đã chứng kiến những mảnh đời nghiệt ngã của người Việt lưu vong.
Tonle Sap – Cambodia mà người Việt quen gọi là Biển Hồ Campuchia, rộng khoảng 15.000km2, không nhìn thấy bờ, trải dài qua sáu tỉnh, thành Pursat, Battambang, Kompong Chahnang, Moung Roessei, Kampong Luong và Siem Reap. Đó là nơi sinh sống của hàng ngàn người Việt Nam với gần 600 hộ và hơn 3.000 nhân khẩu.
Những kỷ niệm đong đầy, khó quên trong chuyến hành trình “Bồ câu phiêu lưu ký” của tôi là thế đấy!