tôi thì 18bây giờ đầy đủ quá phát triển sớm
Tôi rút ra vài kết luận từ bài báo này:- Ý đúng: Bác sĩ ở bệnh viện Việt Nam hiện nay (hầu hết) chỉ chữa cho người bệnh ung thư theo phác đồ: phẫu thuật, hóa trị, xạ trị. Không quan tâm đến việc chữa trị về mặt tinh thần và nâng cao thể chất cho người bệnh, không tư vấn tỉ mỉ bệnh nhân nên ăn uống gì, sinh hoạt thế nào. Có gì người bệnh tự tra google mà tìm hiểu, hoặc nghe thân bằng cố hữu, hàng xóm láng giềng ... mách uống lá này thuốc kia. Người bệnh thì như chết đuối được cọc nào vớ cọc đấy, chữa bệnh bằng mọi cách, tài nhất là có bà gì cho bệnh nhân nằm hàng dãy rồi giẫm lên mông, thế mà rõ lắm người tin! - Ý xấu: bệnh nhân ung thư cứ nghe theo cô này, phán quyết của bác sĩ bỏ ngoài tai thì chắc khối người tèo. Các loại lá lẩu, thực phẩm chức năng, rồi thì nhịn ăn bỏ đói tế báo ung thư ... mà chữa lành bệnh thì Tây y tốn công nghiên cứu các biện pháp chữa bệnh làm gì. Theo tôi (đã có kinh nghiệm thực tế chăm người nhà chứ không phải đứng ngoài bốc phét): Chữa bệnh ung thư cần theo chỉ định của bác sĩ, đồng thời cần có một tinh thần lạc quan, một sức khỏe tốt nhất có thể (bằng cách ăn thêm tổ yến, uống nước linh chi, ăn đầy đủ dinh dưỡng trong quá trình hóa trị + xạ trị, tập thể dục ...)Gửi mọi người vài ví dụ tôi đã chứng kiến tận mắt:- Một cô ngoài 30, bệnh viện kết luận ung thư vòm họng. Quyết về nhà chữa thầy lang hơn 1 năm. Càng uống thuốc của thầy thì hạch cổ càng sưng to, nhưng rất tin tưởng thầy vì thầy phán hạch càng to càng dễ chữa. Đến lúc đau đớn không thở, không đi lại nổi mới vào viện K thì đã giai đoạn cuối, di căn vào xương. Tôi gặp cô ấy 1 lần ở khoa Chống đau, những lần sau vào viện đi các phòng tìm mà không gặp. Cứ thấy xót xa vì cô ấy tự mình vứt bỏ cơ hội chữa bệnh khi phát hiện lần đầu.- Một cô nữa cũng ngoài 30, ung thư vú giai đoạn 1A. Vì khối u thuộc thể phụ thuộc nội tiết tố nên bác sĩ chỉ định cắt buồng trứng sau khi phẫu thuật u vú. Mặc dù bác sĩ đã giải thích nhưng mấy bà ở quê trông người bệnh nằm cùng phòng lại bảo là mày chắc bệnh nặng di căn vào buồng trứng nên người ta mới cắt. Cô khóc lóc mất ăn mất ngủ suốt nửa tháng sau phẫu thuật , ông chồng ngày đêm bên cạnh động viên thế nào cũng không nghe. Đến hôm gần xuất viện, bác sĩ vào thông báo bệnh của cô chỉ cần phẫu thuật, không cần hóa trị xạ trị vì giai đoạn rất sớm, nhận thuốc về nhà uống. Tôi thấy cũng mừng lây, mong cô ấy nhớ tái khám đúng hẹn.- Một bà ngoài 50, ung thư trực tràng. Sau xạ trị và phẫu thuật ở bv K, quay về 1 tỉnh miền núi để làm hóa trị vì không đủ tiền đi đi lại lại 12 lần theo phác đồ. Rồi tôi nhận được tin bà chết vì kiệt sức sau 4 lần hóa trị. Chảy nước mắt thương người đàn bà chất phác hiền lành ấy, thương cả cậu con trai nghỉ việc tận tụy chăm mẹ mấy tháng trời ở HN. Bà không chết vì ung thư, mà vì hóa chất chữa ung thư - nó tàn phá sức khỏe kinh khủng. Nếu không được bồi bổ đầy đủ, chỉ những người thật khỏe mới chịu nổi, mà bà thì vừa không có tiền, bản thân lại tiếc tiền.- Một chị hơn 40, đi chữa ung thư nhưng chẳng lúc nào thấy buồn rầu than vãn. Vừa cắm bình truyền vừa động viên bệnh nhân khác. Truyền xong đội bộ tóc giả nhanh nhẹn đi về, bảo là mỗi đợt hóa trị chỉ nghỉ 4-5 hôm rồi lại đi làm. Chị truyền đến đợt 7 mà nếu không có cái đầu rụng tóc thì chẳng ai biết là bệnh nhân ung thư. Tỉ lệ sống sau khi chữa ung thư kể cả đúng cách cũng không phải là 100%, nó giảm dần theo giai đoạn. Nhưng nhất định không được tự vứt bỏ quyền được sống của chính mình, mọi người nhé.
Đọc đc cái nì: "Em cứ trách anh lăng nhăng. Anh cũng khổ tâm lắm, em có chịu hiểu vì sao anh lại có nhiều bạn gái không? ***Thứ nhất, anh có nhiều bạn gái để giúp em… có nhiều đi thủ cạnh tranh. Em có biết hiện nay nhiều ngành độc quyền dẫn đến chất lượng hàng hoá, dịch vụ kém. Trong tình yêu cũng vậy, nếu em là độc quyền đối với anh, em sẽ không tự làm đẹp, làm mới, làm hấp dẫn trong mắt anh, em sẽ ngày càng xấu đi… Khi có đối thủ cạnh tranh, em sẽ phải luôn tự làm lộng lẫy, quyến rũ hơn. Em muốn lộng lẫy, quyến rũ hay muốn xấu nào? ***Thứ hai, anh có nhiều bạn gái, anh sẽ có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ, hiểu được tâm lý của giới nữ tụi em một cách sâu sắc. Lúc đó anh sẽ chăm sóc em tốt hơn, quan tâm đến em kịp thời hơn. Em không hài lòng sao?***Thứ ba, anh có nhiều bạn gái anh sẽ phải sắp xếp lịch đi chơi cho hợp lý, tránh bị… đụng hàng. Anh sẽ cố gắng chi tiêu khoản tiền lương còm cõi sao cho hiệu quả nhất để có thể làm hài lòng tất cả tụi em. Lúc đó, khả năng tính toán, phán đoán, đánh giá tình hình của anh ngày càng giỏi. Em có một người bạn trai biết tính toán kỹ càng như thế, em không thích sao?***Thứ tư, anh có nhiều bạn gái anh sẽ phải tập nhớ tên, tuổi, ngày sinh, sở thích, tính tình của từng người một, anh sẽ cố gắng không để tình trạng “đi với Lan mà kêu tên Huệ”, “đến nhà Cúc mà cứ đòi gặp Mai”. Trí nhớ anh được luyện tập thường xuyên nên luôn luôn tốt, thậm chí là… thông minh nữa vì đôi khi phải động não để xử lý những tình huống nhầm lẫn chết người đó. Em không mơ về một người bạn trai thông minh như anh sao?***Thứ năm, anh có nhiều bạn gái anh sẽ phải đối đầu với sự ganh tị của nhiều thằng con trai khác, anh sẽ có nhiều kẻ thù hơn. Lúc đó anh phải mạnh mẽ và can đảm hơn để vượt qua tất cả kẻ thù đó, anh phải “chiến đấu” đến cùng để giữ được tụi em trước những “ánh mắt” của những thằng đàn ông, con trai khác. Sao em không hạnh phúc khi có người yêu can đảm, mạnh mẽ thế nhỉ?***Em còn giận dữ, ghen tuông, buồn bã, mất ăn mất ngủ vì anh có nhiều bạn gái nữa không? "
Thời còn sinh viên, cách đây chắc cỡ 6 năm rồi, mình cũng yêu 1 người, ở cùng xóm trọ, sau khi chia tay thì gần như 2 người cố gắng tránh ko gặp nhau, anh ấy cũng thường xuyên ko ở xóm, cuối cùng rồi cũng quên được :)Chúc bạn sớm vượt qua nhé @};-
Mình thì không biết lý do vì sao 2 bạn chia tay, chia tay trong nhẹ nhàng hay sóng gió (mà như bạn kể thì có vẻ ko có sóng to gió lớn gì lắm ^^), nhưng mà tình yêu 3 năm, mới 1 tháng thì khó để bình thường lại lắm :( . Cá nhân mình trừ khi thật ghét hoặc là hận thì mới cố tỏ ra bình thường được, chứ còn vẫn còn gì đó, phải cố quên thì gần như ko làm được. Mình chia tay xong thường là mỗi người mỗi ngả, cắt liên lạc, thời gian dài sau đó gặp lại thì như bạn bè. Thời gian đầu chỉ cần nhìn thấy mặt, nghe thấy tên, nhớ lại kỷ niệm cũ là nước mắt tự chảy ra rồi :(. Có lẽ là vì mình sống nội tâm, cảm tính quá ^^Trước đây, chia tay người yêu cũ, mình tự thôi miên mình bằng câu này:Một năm sau, những thứ chết tiệt đang làm bạn đau bây giờ sẽ không còn nghĩa lý gì nữa.Và ... đúng là thế thật :DDù sao chia tay cũng chia tay rồi, bạn phải xác định tư tưởng như thế, ko lưu luyến, ko hi vọng, tự mình mạnh mẽ đứng dậy, thản nhiên đối mặt, dù lúc 1 mình, dù hằng đêm có phải khóc đến ướt gối thì khi đứng trước mặt người ấy cũng phải bình thường. Mỗi người 1 tính cách khác nhau, mình chỉ nói trên những gì mình đã làm thôi :D
thật vậy luôn ak bạn ơi. Tụi nhỏ h biết và phát triển sớm quá mình cũng bất ngờ.
Ko biết vậy liệu là tốt hay xấu nữa ><