Bạn đã tự đưa mình vào bế tắc đến mức muốn xem như ko tồn tại là do bạn. Bạn nói bạn giống mình tính cách mạnh mẽ nhưng thiếu mất quyết đoán thì hóa ra bạn đang nhu nhược và mềm yếu. Bạn ko tự giải thoát cho chính bạn và bạn đang tự chà đạp bạn chứ ko phải chồng bạn. Bạn nên dứt khoát ngay từ đầu để bây h bạn ko phải thốt lên những lời như thế. Giả sử như 1 ngày nào đó chuyện còn tồi tệ gấp 10 lần thì bạn sẽ làm thế nào. Đừng mạo hiểm hơn nữa, hãy tìm phương án an toàn nhất cho cuộc đời bạn đi.
Nghe xong e lại khóc. Vết đau cũ như đang bị khơi lại. Dù mc thể hiện ko nhiều cảm xúc nhưng họ đã cố gắng thể hiện chân thật nhất rồi. Ôi hôn nhân của e...
Trc h đi đâu e luôn có ng chở đi, luôn ngồi sau hay luôn ngồi bên phải. Hôm nay tự thân vận động chạy đi chơi 1 mình với bạn và về nhà trong ngây ngất của vài chai bia nơi Pub tăng động và ồn ào. Cứ la lã chạy về mà nôm nớp lo sợ mấy chàng áo vàng áo xanh, đường xá h ko sợ cướp đêm chỉ sợ cướp có bằng cấp công nhận, cướp trắng trợn mà ko biết phải phản kháng làm sao. Lo là lo thế chứ dính là dính 1 chùm nho vàng nho xanh trên đường. Tiếng còi thổi lên và cây gì dài dài chỉ thẳng vào ng ra hiệu tấp vô lề. 8 trái nho mập lùn mà ko biết thối hay ko nữa. E run lẫy bẫy vì nào h có bị thế đâu, toàn ng khác bị và mình đứng chờ.
- Chào e, đi chơi về khuya thế. Lấy giấy tờ ra cho a mượn đi e.
- E bị lỗi gì thế a?
- E quẹo sao ko bỏ nhan hả e.
- E có bật đèn nhan mà a, quẹo rồi là e tắt chứ để làm gì.
- Đưa a giấy tờ đi, kiểm tra tý rồi e đi.
- E đâu có lỗi đâu mà kiểm tra. Nếu a có công văn kiểm tra hành chính thì e xin trình giấy tờ, còn ko thì e đi.
- Từ từ đã e, e tên gì, nhà ở đâu mà sao đi về khuya vậy, đường vắng lỡ gặp cướp rồi sao.
- Thôi a để e về, khuya rồi ko thì ba mẹ e la.
- E về khuya là bị la rồi. Mai mốt e đi chơi về sớm đi, may mà e gặp mấy a ko thì...
- Thì sao hả a.
- E cho a xin số điện thoại và tên e luôn. Mai mốt lỡ có đi mà bị thổi thì e gọi cho a để a nói dùm cho.
- Chuyện đâu ra mà tốt vậy a.
- Cho đi, e hỏi nhiều thế.
E bấm bụng cho số điện thoại của mình. Ối, đúng là có kinh nghiệm cua gái, vừa cho là nhá máy ngay lập tức để xác định số đó ko phải số giả. E bó tay mấy a chàng nho xanh nho vàng VN rồi. Lấy xong là thả e ngay lập tức với lời mời chào đi cafe với chàng ta. Nho còn xanh lắm ạ, xanh lè luôn.
Vâng, e thì vô thập toàn nhưng ít nhất e ko phải uống thập toàn đại bổ hằng ngày. E thích sự an toàn và an toàn tuyệt đối chứ ko dám mạo hiểm với mấy chuyện mà mình ko nắm chắc dc nó.
Mình thì nghĩ khác bạn 1 tý là mất hẳn niềm tin ở chồng rồi và mất luôn cái dc gọi là hạnh phúc thì đối với phụ nữ như mình là mất tất cả, ko còn gì để mất nữa nên cứ thế mà vứt áo ra đi. Danh tiếng là do mình tạo ra thì ko có cớ gì mình ra đi lại phải vì cái mình tạo ra mà thấy xấu hổ cả. Nếu ai đó biết dc sau vỏ bọc hạnh phúc giả là 1 gia đình tan vỡ thì lúc đó còn thảm hại hơn nữa. Tài sản chỉ là thứ yếu nếu có chí thì tạo ra mấy hồi, sao lại vì nó mà mình bỏ đi lòng tự trọng của mình. Đã lỡ chân bước sai 1 bước thì việc từ bỏ đối với mình như đã làm ăn sai với đối tác tệ hại nên việc vứt bỏ và tìm lại 1 đối tác khác tốt hơn thì chả có gì phải tiếc phải nuối cả. Cuộc sống tốt hay ko vốn do mình lựa chọn và về phần con cái thì mình nghĩ mình phải có cuộc sống thật tốt mới đủ tâm tư lo cho con cái dc cái điều tốt nhất.
Còn về phần a bomevo thì mình nghĩ a ấy là đàn ông thì a ấy đang cho mình 1 hướng suy nghĩ của đàn ông để hiểu rõ thêm. Ý kiến sẽ có thuận chiều và trái chiều, chỉ là sự thể hiện chưa dc tinh tế để khống chế ng nghe thôi.hi
Cám ơn bạn đã chia sẻ suy nghĩ và chuyện của bạn với mình.
Bạn đã tự đưa mình vào bế tắc đến mức muốn xem như ko tồn tại là do bạn. Bạn nói bạn giống mình tính cách mạnh mẽ nhưng thiếu mất quyết đoán thì hóa ra bạn đang nhu nhược và mềm yếu. Bạn ko tự giải thoát cho chính bạn và bạn đang tự chà đạp bạn chứ ko phải chồng bạn. Bạn nên dứt khoát ngay từ đầu để bây h bạn ko phải thốt lên những lời như thế. Giả sử như 1 ngày nào đó chuyện còn tồi tệ gấp 10 lần thì bạn sẽ làm thế nào. Đừng mạo hiểm hơn nữa, hãy tìm phương án an toàn nhất cho cuộc đời bạn đi.
A ấy có biết qua topic này nhờ ad PR rầm rộ chuyện của e và các box của những web khác coppy chuyện mà ko hề nói gì với e.
Thời gian chính xác chắc a ấy biết hờ thôi.
Klq nha mọi ng, a ấy khá dễ thương và rất biết quan tâm ng khác. Nhưng e sợ nhất là mấy cái ống tiêm và 1 dàn thuốc của a ấy. Bởi vậy ng ta bảo lấy chồng bác sĩ, khuya đến giật mình hỏi chích chỗ nào. Sợ hãi điều đó nên giả từ ý nghĩ có chồng bác sĩ từ rất sớm.
Giuptoi sao h này chưa ngủ thế a.
Tối đến a chạy qua nhà vì chắc có lẽ ai đó đã gọi nói với a. E chẳng biết a qua lúc nào cho đến khi e thức dậy vì có ai đó động vào ng e. A đang xoa tay và nhìn e, chắc a đang tội nghiệp 1 ng như e. E ko quan tâm và cần a đi về cho để e có thể dưỡng bệnh. Sau câu nói của e thì a gọi điện thoại về nhà a nhờ ng thu dọn 1 vài bộ đồ của a để qua bên nhà ở cùng e cho tiện chăm sóc. E cười khẩy cho cái hành động dư thừa lúc này của a. Ở thì ở mà ở phòng khác chứ ko dc ở phòng của e. Đến khuya e lò mọ ngồi dậy thì a hỏi e cần gì để a lấy. E hỏi a sao vẫn còn ở đây thì a nói e ngoan đi, đừng bướng nữa, e đang bệnh đó. E cười cho cái sự trẻ con của a, nhà e đâu thiếu ng để lo cho e mà phải cần đến a.
- E muốn ăn cháo ở Ngã tư Hàng Xanh, a đi mua đi.
- Khuya rồi mà e, để mai a mua cho.
- A cảm thấy ko đi mua dc a cứ về. Ai mà chăm ng bệnh mà hẹn như a.
- Dc rồi a đi, cần gì thêm ko.?
- Cherry, kiwi và nước ép cóc ở Co.opmax Cống Quỳnh.
- Thèm ác thế ng bệnh. H khuya rồi ngta làm gì còn bán.
- A về đi, ở đây làm gì ko biết.
- A đi, chờ tý a về.
Q7 mà ra đến mấy chỗ đấy mua chắc gần đến sáng. A đi rồi thì e ôm gối ngủ tiếp. Sáng đến, khi a bác sĩ đến thay chai nước biển khác thì e mới biết mà dậy.A ngồi ngủ trên ghế sofa trong phòng e, e nhờ a bác sĩ đến lay a dậy để a kịp giờ đi làm. A dậy và việc tiếp theo là lại sờ sờ vào mặt, vào trán e xem e đỡ sốt hơn chưa. E nói với a là a nên về đi ko thì a lay bệnh cho a mất, ko thì a ngủ ko dc ngon giấc đâu. A ko thèm nói câu nào mà cứ sờ sờ trán e và nắm tay e như có điều gì đó trong a mà ko thể nói ra dc. Rồi a cũng chuẩn bị đồ đạc để đi làm. A hôn lên trán e.
- Trưa a về.
Rồi a cũng trả lại không gian yên tĩnh cho e. A bác sĩ cứ cười thầm.
- Yêu như thế mà.
- A đừng mỉa mai e. Bề nổi của tản băng thôi a.
- A nghĩ e nên quay lại đi, yêu như thế mà sao lại...a tiếc cho e thôi.
- E tiếc cho a vì a chỉ nhìn dc mọi thứ đều màu hồng.
- Ăn sáng đi rồi uống thuốc.
- Chết, hôm qua e có nhờ a ấy mua cháo cho e mà e ngủ quên, a xem dùm e trong tủ lạnh có cháo ko. Rồi a nhờ mẹ e hâm lại giúp dùm cho e.
A ấy đi ra ngoài xem và 1 lúc sau mang vào 1 tô cháo lá dứa nóng và 6 chén thức ăn kèm. Ôi nhạt miệng đến mấy cũng phải thèm chết dc.
- Ai hạnh phúc hơn e mà e còn đòi hỏi hỡi cô gái đanh đá tám mươi tám.
- Sao biết thế. Đọc rồi hả a.
- Giọng văn lủng củng, sai chính tả còn chua ngoa đanh đá thì ko e chứ ai. Chuyện của e a biết mà a ko nghĩ e lại đi chia sẻ.
- A xem xung quanh e có ai để tâm sự đâu. Ai cũng khuyên e nên quay lại hay trách e vội vàng. E chia sẻ để có thêm lời khuyên và phải làm như thế nào.
- Tùy e thôi, a cũng đang chờ xem e sẽ phải làm gì tiếp theo.
- Nhật ký e đó, cứ vào đọc đi rồi biết.
E cười với vẻ thích thú nhưng sẽ phiền nếu a biết dc.
- Chồng e biết thì sao. E đi kể với mọi ng về a ta ko tốt.
- Sự thật là sự thật, tốt xấu gì cũng là sự thật, cho dù có biết, có đọc thì cũng ko làm gì dc e vì đó là sự thật. E mong a ấy đọc dc để a ấy biết e nghĩ về a ấy như thế nào.
- Ăn mau đi rồi uống thuốc.
E ăn trong sự ngon lành, uống 1 dàn thuốc trong sự ngán ngẫm rồi nằm tiếp.
- A nói với mẹ e là đừng để con e lại gần e. Mắc công lay bệnh.
- A nói từ hôm a đến rồi, e yên tâm.
Rồi a bác sĩ đi về, e lại 1 mình trong phòng, lên web check thì thấy xiên xỏ nhau trong topic của e mà e mệt nên cũng ko muốn can thiệp vào. Trưa a về với 1 đống đồ mua cho e từ sữa, trái cây và 1 số đồ dùng.
- A mua cho e rồi nè, e ăn đi.
- Xuống lấy dao gọt cho e chứ e ăn luôn cả vỏ à.
- Cũng còn xéo sắc dc chắc bớt rồi.
- Đứng nhây đi nha.
A gọt trái cây e ăn nhưng e ăn dc 1 2 miếng là bỏ ngang. A trách e sao ăn ít quá nhưng e mà bệnh là e chả muốn ăn gì. Thế là e bị cách ly 1 tuần trong phòng. Mẹ e vào e lại kiu mẹ đi ra vì e sợ e lay cho mẹ rồi mẹ lại lay sang con e thì khổ. Ăn uống, tắm rửa hay bất cứ thứ gì a đều giúp e.
- E cho a ở lại đây luôn để a còn làm osin cho e.
- E ko cần, nhà a a về a ở đi.
- Ở bên e sướng hơn.
- Bị hành mà sướng, a nghĩ sao vậy.
- Chỉ cần bên e thì sao cũng dc.
- Về. 1 tiếng 1 thôi nha.
- Mấy ngày trước như con mèo bệnh, h khỏi rồi như con cọp cái đó.
A gom đồ đi về. E cũng tự thấy mình hơi gắt với a rồi. Mà thôi kệ, bao nhiêu đó chưa đủ hả hết mọi thứ đang trong ng e đâu. Dù có li hôn, dù có dằn vặt a, dù có làm bẻ mặt a, dù có xài tiền của a như nước vào việc e đi shopping, dù có hành a chăm e lúc e bệnh hay nhiều hơn thế e cũng chưa thấy hả về cái giá e trả cho việc a làm.
Sau bao nhiêu ngày nằm thảnh thơi xơi nước thì 1 núi việc vì ai cũng có công việc nên giúp thì cũng 1 ít và e phải quay qua quay lại với 2 cty mà ko dám nhờ a giúp. Nếu nhờ thì a lại nói e về bên a đi rồi nhờ ai đó giỏi làm cho bên ba. Ôi thôi, thà 2 chân 2 bên còn hơn khập khiễng đi 1 bên. Trc tiền cũng quan trọng nhưng chỉ sau gia đình. H tiền là quan trọng chỉ sau con cái.
2 đứa con e giờ quậy tưng cái nhà. Đứa lớn cũng thế, nói thì khóc la lên rồi mẹ e chữi e. Đứa nhỏ thì nói cũng như ko, mới nói là bị bênh chầm chập. Nhà e có cái vườn để ba e trồng cây mà 2 đứa con cứ ra đó chơi cho đất cát đầy ng. Mới nói thì mẹ e lại nói con nít cho nó chơi đất đỡ bệnh bậy. Cưng riết quen, h e chả nói dc nữa.
E hy vọng ko ai xiên xỏ nhau nữa.
Vâng e hiểu a muốn nhắn nhủ với e điều gì. Nhưng a ơi nếu ng ngoại tình là e thì có thể dc tha thứ chăng hay có tha thứ nhưng dằn vặt nhau mà sống thì thà giải thoát cho nhau còn hơn.
Ng xưa có câu đàn ông đào hoa do số, đàn bà lấy trai mang tiếng ngàn năm. Thế thì tại sao e phải chấp nhận chung chồng với ng khác mà ko kiếm đường lui cho chính bản thân mình. Ai cũng có lỗi nhưng lỗi bình thường tự nhiên thì tha dc chứ trong hôn nhân lỗi ngoại tình thì tha làm sao dc hả a...e ko đủ bao dung và rộng lượng. 1 chồng 1 vợ còn yêu thương ko hết thì có thêm 1 ng nữa thì yêu thương còn phần nào cho kẻ làm lớn. Thê ko bằng thiếp, e phải chờ hay van xin tình yêu từ chồng hay van nài nhân tình để cô ta thả chồng e về với e dc 1 lúc. Bất lực lắm e mới ra quyết định cho đời mình thế. Là con ng có yêu thương mới có hờn ghen. Nếu ko yêu thương nhau thì e đã mặc xác chồng để xử cô ta rồi. Với e, tính khí của e như vậy là đủ tốt khi ko đụng vào bất cứ thứ gì lúc ra đi.
Cám ơn a đã chia sẻ cùng e...hihi
E cũng đang lo, sao chuyện nhà của e lại khiến nhiều ng quan tâm thế ko biết. Mà đọc dc hay ko đọc dc thì e cũng ko quan tâm đến a ấy nữa. Có làm thì đừng sợ ngta biết.
Nghe xong e lại khóc. Vết đau cũ như đang bị khơi lại. Dù mc thể hiện ko nhiều cảm xúc nhưng họ đã cố gắng thể hiện chân thật nhất rồi. Ôi hôn nhân của e...
E sao dám phạt a chứ.
Cái này động chạm nên e phải lên tiếng nè.
Dù có bằng hay ko thì phụ nữ vẫn biết thân biết phận. Có bằng thì giúp chồng, giúp gia đình có kinh tế hơn những gia đình khác 1 chút thôi. Vấn đề nằm ở mẹ chồng chứ ko phải ở suy nghĩ trách mẹ chồng hay đang có tư tưởng làm mẹ chồng. H thời nào rồi mà ngần ấy việc trong thời xa xưa phong kiến mà áp vào thời đại thế kỷ này nhỉ? Bênh con quá, chăm sóc bao bọc con quá, sợ này sợ nọ thì 2 mẹ con nhà ấy ôm nhau vô rừng vô rú mà bảo vệ nhau khỏi bầy thú dữ. Con gái bà ấy còn ko sống dc với bà ấy thì con dâu sống bằng kiểu gì.
Khuyên e 1 câu e nên quan sát và suy nghĩ thật kỹ để sau này ko hối hận.
Ngta bảo mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng cho nên kiểu gì e cũng dính phốt hằng ngày của bà ấy. Chị nghĩ với những ng học cao, có bằng thạc sĩ như chị và e thì lòng tự trong rất là cao, nếu đạt đỉnh điểm bức xúc thì e cứ quát thẳng vào mặt bà ta rồi mọi việc ra sao thì ra. E chưa lấy nên cũng chưa có lỗ lã gì đâu. Chị nghĩ e nhẫn nhịn tới mức này rồi mà còn phải buông thì chả có ng nào vào nhà yên được với bà ấy.
Đúng là bà già mắc hội chứng khó khăn.
E nói đúng đấy, đa số phụ nữ kinh tế còn hạn chế nên phải nhẫn nhịn chịu đựng vì con và nuôi con. Chị thấy thương họ vô cùng nhưng hoàn cảnh thế thì họ phải tự đi lên bằng chính mình thôi chứ ko ai giúp dc. Còn 1 số thì vì yêu chồng và sợ mang tiếng này nọ nên cũng cam chịu, phần này chắc trời cứu e à. Con cái ra đời cha mẹ nào ko thương nhưng có đủ sâu đủ dày hay ko thì tùy mỗi ng.
Cười ko nổi nữa rồi ng ơi. H cứ thấy mặt là ngao ngán lắm luôn ấy. Chuyện nhỏ chuyện lớn gì h a cũng hay cáu gắt với mình. Mà tính mình trc thì nhỏ nhẹ h hễ cáu lên quát mình là mình quát lại nên chuyện cũng chẳng đâu ra đâu.
- Về đi anh hỡi em đã quên
Em đã hết yêu anh rồi
Vì nỗi đau ngày ấy anh dành cho em
Đã khiến lòng em nát tan
Thời gian cứ thế, phai mờ đi
Em cũng đã quên được anh
Trở về như ngày xưa, là chuyện chẳng thể
Em đã không còn yêu anh.
( trích bài " Em đã ko còn yêu")
1 bài hát e đã rất thích và cứ hễ bước vào quán cafe quen là yêu cầu phát bài này. Cứ yêu lời bài hát như chính tâm trạng và hoàn cảnh của mình. 1 chiều gió lộng, a hẹn e cafe với lý do a nhớ e vì 3 ngày ko gặp nhau. Ờ gặp thì gặp, e cười khẩy...
- Nghe thử bài này đi a, e thấy hay đó.
A chẳng nói chẳng rằng cứ nhíu mày lại, cầm ly cafe vừa uống vừa ra vẻ suy tư. Chốc lại châm điếu thuốc hút.
- Ý e là gì? Em đang muốn nói cho a biết rằng a đừng nên quay lại với e à, phải vậy ko?
- Chỉ là nghe 1 bài hát thôi, a đừng quan trọng quá nó như thế.
- Chẳng phải ý e là vậy à.
- Gặp để cải nhau hả a?
- Ko, a chỉ hỏi thôi. H ý e muốn như thế nào?
- E có cần nói thẳng ra với a là a nên trả e lại khoảng thời gian bình yên, ko có suy nghĩ và lo lắng ko?
- E trả lại cho a gia đình như trước đi.
- Hả, e có làm gì đâu mà phải trả a. Là do a cơ mà.
A im, a im lặng để toan tính 1 điều gì đó mà a đang cần phải làm thông qua đôi mắt ngờ vực của a.
- A còn trò gì cứ nói, e đã quá quen với ánh mắt của a sau mỗi lần e khơi lại chuyện đó.
- Trò thì còn nhiều mà e chả bao h hợp tác cùng a.
- Đồ trẻ con, làm cha rồi mà cứ thích làm trò.
- Làm cha thì ko có quyền làm trò à. Mà a làm trò ng lớn chứ có trẻ con đâu mà e nói.
Đang vừa nói giỡn vừa nói thật với a thì điện thoại e vang lên. Là cô ta, ko biết có chuyện gì nữa đây. E nghe máy và bật luôn chế độ loa ngoài. E muốn có 1 trò gì đó vui xảy ra.
- Hello, chuyện gì thế e.
- Chị đang ở đâu vậy?
- Cafe với bạn chị? Có gì gấp à?
- Chị nói chuyện với e 1 tý nha.
- E cứ nói, có chuyện gì.?
- Chị ơi nhà e đang rao bán, tiền thì e trả được 1 phần nhưng h đây e đang thiếu để thanh toán 1 số thứ và mua 1 số thứ, chị có thể cho e 1 ít dc ko?
- Bao nhiêu e?
- E cần 20tr thôi chị.
- Sao e ko hỏi a ấy cho e, dù sao 2 ng cũng là bồ bịch của nhau.
- E đã nói là e và a ấy ko còn qua lại từ khi chị biết rồi mà.
- Thế e xem chị như máy in tiền hay máy rút tiền.
- E biết nhưng e ko còn nghĩ ra ai có thể giúp e ngoài chị.
- Để chị suy nghĩ đã, có gì chị gọi cho e nhưng chị ko hứa chắc.
- E chào chị.
E tắt máy và nhìn a 1 cách ngao ngán.
- Bây h e còn phải lo cho bồ của a nữa à. Chuyện này nực cười nhỉ. A thấy sao, e nên đưa hay ko?
- Tùy e, a ko biết.
- Hahaha, bản lĩnh đàn ông đâu rồi. Chuyện lằng nhằng thế cũng vì a mà h a nói 1 câu a ko biết là xong à.
- Thế e muốn sao?
- Thôi e tự giải quyết dc rồi. Biểu hiện của a là e cũng hiểu rồi.
E cầm túi và bỏ đi về, mặc kệ a. Trưa hôm sau, e đang đi ăn và bàn 1 số hợp đồng cùng khách hàng thì a gọi a nói đã giải quyết xong rồi, nói e đừng bận tâm và đừng bắt máy của cô ta nữa. E chỉ ừ cho qua chuyện. E tiếp tục nói chuyện với khách về 1 số thứ trong 1 đồng và cứ thế râm rang vài chủ đề. Tối đến, e chăm con dc 1 chút thì mấy đứa bạn gọi rủ đi cafe nghe nhạc và đi ăn. Thế là e chuẩn bị đồ đạc và sửa soạn để đi. Tới nơi mới thấy có 1 vài a con trai mới toan và có vẻ khá lịch lãm. Trong khi vài cô bạn thì tươi tắn còn e cứ thế mà đơn giản. Nhìn e chắc đàn ông họ chán chết. Cứ thế mà râm rang cười nói như đã thân thiết, ai cũng vui tính, ai cũng dễ thương đáng mến. Tan cuộc vui thì 1 vài a con trai xin số của e để có dịp lại rủ đi cafe thế này cho vui. Ờ thì xin là cho, có sao đâu, gái 2 con rồi có gì mà phải sợ.
Cuối tuần, e đưa mẹ e và 2 con đi bơi cho vui, cho cái gọi là cuối tuần, cho 1 ngày nghỉ dành cho gia đình. E thì ngồi trên uống nước còn mẹ e đưa 2 đứa con xuống nước cho tụi nó nghịch nước. Sau thì a gọi cho e hỏi e đang ở đâu, e nói e đưa gia đình đi bơi và a trách e tại sao ko gọi a. E thắc mắc là e đã ly hôn rồi mà sao cứ cái gì cũng phải thông báo cho a biết. Ngộ kỳ cái tính.
Tối cuối tuần, a qua nhà chơi, e mặc kệ a với ba e đang nói chuyện gì và bàn tính gì. Tính e ko thích rồi thì trời xuống mà cản nên e chả cần phải quan tâm. Đến giờ cơm tối thì e bế con xuống cho ăn và cho nó chơi với a. Đang chơi với con tý thì a con trai hôm đó gọi cho e mời e đi cafe. Ôi nhã nhặn gì đâu. E vừa tắt máy thì quay qua thấy a đứng sau lưng, e giật thót tim, chết rồi chắc nghe hết rồi. A nhìn e câu mày lại.
- Thằng nào gọi đó.
- Nhỏ bạn rủ cafe.
- Nhỏ bạn mà e xưng a ngọt ghê ha.
- Nhỏ bạn nhờ chồng nó nói dùm vì nó đang thay đồ.
- Cho là vậy đi, a đang ở đây mà e tính đi chơi à. E coi a là ai thế hả.
- Tự a xem a là ai trước đi rồi a hãy hỏi e câu đó.
- Dc, e giờ giỏi rồi, e đi đi, a đưa con về nhà a.- Đưa về nhà a làm gì, để tý mẹ cho tụi nó ngủ rồi mai tụi nó còn đi học nữa mà.
- H e ko chăm sóc dc tụi nó thì để a, e cứ lo mà đi với bạn e đi.
- A vô lý vừa thôi nha, a đi với bạn dc, e đi với bạn thì ko dc. A muốn sao, a mà chọc e điên thì a đừng trách e.
- A nói vậy đó, e có ngon làm được gì thì e làm.
Mẹ e lên tiếng.
- Thôi đi 2 đứa, có nhiêu cũng gây nhau. Con kia ở nhà ko đi đâu hết, lát cho 2 đứa con tắm rồi ngủ đây nè. Chồng bay nói thế thì bay chịu đi, con cái của bay chứ phải của tao đâu mà tao phải lo suốt. Tao lo cho bay bận việc thôi.
E liếc a 1 cái rồi bỏ lên lầu mặc xác a. Từ khi về làm vợ a e có dc rảnh 1 phút 1 giây nào đâu để đi chơi, h rảnh cũng bị nói mà trong khi đâu còn gì với nhau nữa. Thiệt tình rất là bực bội.
A trồng cây si với kiucbuon mà vào topic e trồng là sao thế a. E phạt a trồng cây ko đúng nơi quy định đấy. Hihi.