Hãy cố gắng lên bạn nhé, rồi chồng bạn cũng sẽ dần ổn định tâm lý thôi, thời gian sẽ giúp anh ấy đỡ sốc. Rồi anh ấy sẽ lại yêu thương bạn hơn xưa nữaMình rất khâm phục bạn, hãy cứ chăm sóc anh ấy tốt nhé dù anh ấy cáu giận, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên, mình tin là như vậy
Cố gắng lên em nhé ( c bằng tuổi chồng em). Tâm lý chồng em như vậy là bình thường vì mất mát quá lớn, quá sức chịu đựng và không muốn làm khổ em.Hãy mạnh mẽ lên em. Em phải cố gắng nói cho chồng hiểu em yêu a ấy dù a ấy bị như vậy, nếu anh chết em cũng chết theo. nhưng cũng đừng quá o ép mình mà bị tress nhé.Em là 1 phụ nữ tuyệt vời, Chị khâm phục em.
Tình yêu của em dành cho chồng vĩ đại thật, không phải ai cũng làm được, giống như cổ tích vậy. Chị nghĩ em thử một lần thẳng thắn nói chuyện với chồng xem sao. Viết thư chưa chắc anh ấy đã cảm nhận được, em phải lôi kéo anh ấy, buộc anh ấy phải nhìn vào mặt em khi em nói chuyện, chỉ có mặt đối mặt, mắt nhìn nhau thì thông điệp em gửi tới anh ấy mới chân thật. Mà chị thiết nghĩ (cá nhân thôi nha), nỗi đau về thể chất và tinh thần của chồng em thật sự quá lớn, mà như thế thì bị shock là tất nhiên, mất bình tĩnh là bình thường, nên lúc này lời khuyên, tấm gương hay gì gì đó của người khuyết tật với anh ấy hoàn toàn vô nghĩa. Vì như em nói, gia đình chồng có cs kinh doanh, vậy thì dù mất đôi chân vẫn đâu ảnh hưởng đến việc anh làm trụ cột gia đình, anh ấy vẫn có đôi tay để che chở cho em mà, vẫn còn khối óc kinh doanh kiếm tiền nuôi vợ được mà, Chị nghĩ chắc anh ấy nghĩ mình mất chân cũng như trở nên vô dụng với cuộc đời rồi nên mới đi tìm cái chết. Em phải cho anh ấy một cái phao, một lý do để sống, mà phải sống tốt. Em phải để anh thấy em ở bên anh ấy k phải vì tình thương mà là tình yêu. Nếu anh ấy thật sự rất yêu em, chị nghĩ em có thể thử cách này. Nghiêm túc nói với anh ấy rằng anh ấy cứ thử đặt mình vào vị trí của em, nếu như một sáng thức dậy em cũng như anh ấy, hoặc em cũng cắt cổ tay tự vẫn như anh ấy, và nếu em chết thật không còn sống bên anh ấy nữa anh ấy sẽ như thế nào. Nói anh biết những suy nghĩ trong lòng của em. Chị nghĩ chỉ có cách trải lòng ra với nhau anh ấy mới biết được sự sống của anh ấy với em quan trọng thế nào. Thật sự rất thương cho em, chúc em mau chóng vượt qua cơn bão này và hạnh phúc với chồng như ngày mới yêu nhé.
Bạn ơi, Mình cảm phục tình yêu của bạn. Mong bạn mãi duy trì được độ ấm của tình yêu như vậy. Mình có biết chút ít kinh nghiệm khi làm việc với người khuyết tật nên chia sẻ với bạn đôi điều:Chồng bạn đang có phản ứng sốc như bao người gặp biến cố tai nạn, mất đi nhiều chức năng và sự tự tin. Bạn đã đúng khi luôn động viên tinh thần của anh ấy, nhưng bạn sai hoàn toàn khi cố làm thay cho anh ấy. Đàn ông ko muốn tỏ ra là người vô dụng. Bạn đang cho anh ấy cái cảm giác thương hại. Anh ấy càng chứng tỏ không cần bạn.- Bạn hãy tìm một chuyên gia (occupational therapist)để thiết kế lại ngôi nhà sao cho chồng bạn có thể tự làm, tự sinh hoạt. VN hơi khó kiếm nhưng có 1 số tổ chức trung tâm có người.- Đừng làm việc gì cho cá nhân anh ấy mà không hỏi anh ấy:" Anh có muốn em giúp việc này ko?" Nếu anh ấy từ chối, bạn đừng làm. Bạn chỉ âm thầm chuẩn bị thôi. Ví dụ, việc anh ấy đi vệ sinh. Sàn nhà luôn sạch, khô. Cửa luôn mở sẵn. Công tắc điện, vòi nước, giấy vệ sinh ở tầm dễ với.- Mình có 1 cuốn sách rất hay "Đương đầu với Mất Mát Cơ thể". Bạn muốn, inbox địa chỉ, mình sẽ gửi bản photo cho vì mình chỉ có cuốn duy nhất.- Tìm hiểu tại địa phương, các trung tâm giao lưu của NKT làm cho họ tự tin, yêu đời hơnVí dụ, ở TP.HCM có trung tâm DRD.Thân ái,
Thương bạn quá, thương hạnh phúc của bạn không tròn vẹn, thương ck bạn vì nghĩ cho vk mà mắng vk thôiAnh ấy khổ tâm lắm đó bạn àBạn yêu ck như vậy là hạnh phúc cho anh lắm rồi, nhưng anh cũng yêu bạn nhiều lắm mới cảm thấy mình bất lực khi không còn đôi chân, che chở, chăm sóc vợ con...Cố lên bạn nhé, rồi hạnh phúc của hai vợ ck bạn sẽ tròn vẹn hơn, không còn đau khổ, không còn oán hận cuộc đời bất công nữa..Thương bạn :(Hãy lên đây thường xuyên tâm sự cùng mọi người nha, dù sao nghe những lời yêu thương chia sẻ vẫn tốt hơn là cố gắng cam chịu một mình nha bạn...Cố lên nhé
Ôm bạn một cái, thương bạn quá, tớ không ở trong hoàn cảnh này nhưng tớ nghĩ mình hiểu cảm giác của bạn, vì tớ rất thương ck mình, như bạn thương ck bạn vậy, cái cảm giác bất lực nhìn ck suy sụp nó như nhát dao ghim vào tim và mãi là hòn đá trĩu lòng nếu như chúng không được giải phóng. tớ nghĩ, bạn hãy viết thư cho ck bạn, khi bạn đi làm, anh ấy sẽ có thời gian nghiền ngẫm và hiểu. Vì ck bạn quá thương bạn, nên mặc cảm càng cao, thấy mình vô dụng, thấy mình là gánh nặng, không còn che chở được bạn, nhưng bạn hãy làm anh ấy hiểu rằng, nếu thương bạn, anh hãy sống lạc quan, bởi anh buông xuôi và dằn vặt, đó là càng làm bạn khổ, hãy viết cho anh ấy bức thư như bài viết đầu tiên của bạn trên đây, tó đã khóc khi đọc nó, tớ tin anh ấy sẽ cảm nhận sâu sắc hơn. Hãy cho anh ấy hiểu chỉ cần anh ấy còn sống đã là 1 phép màu như bạn đã nói, nên đừng oán than ông trời vì cướp đi đôi chân, mà hãy cảm ơn vì ông trời vẫn còn để anh trên đời cho bạn thương yêu, cho bạn chăm sóc, cho bạn cạnh bên, hôn bạn mỗi tối. Anh mãi là chỗ dựa, tình yêu và niềm tin sâu sắc của bạn. Hơn lúc nào hết bạn cần sự vững vàng của anh để cùng vượt qua. Hãy cho anh ấy hiểu, có hoàn cảnh này mới biết ai yêu mình chân thành hơn cả bản thân mình, hơn vạn điều trên thế giới. Giờ đây, anh có quyền tự hào về bạn với bất kì ai, với chính bản thân mình vì anh ấy mất đôi chân nhưng đổi lại, ông trời ban cho anh ấy người vợ thương và yêu anh nhất trên cõi đời. Cuộc sống cũng công bằng đó chứ!chúc bạn mãi luôn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn trong mọi việc nhé. thương!
Đây là người vợ tuyệt vời nhất mà mình thấy trên wtt nầy, có thể nói THỰC SỰ LÀ CHUYỂN CỔ TÍCH. Chúc mừng bạn vì cũng có được người chồng rất yêu bạn thì anh ấy mới hành động thế, ý là lo lắng và thương cho em nên người ta mới muốn để e đi, để giải phóng cho người mình yêu thương được hạnh phúc và ko làm gánh nặng cho vợ con.Phương án thì rất nhiều người đã nói và đều có thể khá ổn khi thực hiện theo các lời khuyên của các anh chị em.Tuy nhiên, việc trước hết là cần giải phóng suy nghĩ, lo lắng cho anh ấy khỏi sự e ngại, một chút tự ti mặc cảm và một chút lo lắng cho vợ. Làm thể nào để loại bỏ?Để giải quyết được vấn đề này, em hãy đẩy mâu thuẫn lên cao trào để làm sao khóc được khi ơ với chồng, làm sao có thể nói chuyện nghiêm túc được, căng thẳng được nhưng em sẽ cần nắm thế chủ động để dẫn dắt câu chuyện (việc này cần chia sẻ cho ba mẹ chồng biết để phối hợp hoặc mặc kệ vợ chồng em giải quyết vì ông bà nhúng tay vào thì sẽ khó làm hơn.Khi đẩy đến cao trào, em mời chồng ngồi nói chuyện nghiêm túc, vừa khóc, rồi hận rồi bắt đầu cái sự kể lể của em trực tiếp cho chồng về tình yêu, các lời thề nguyện sống chết cóc nhau cho đến thực tế bây giờ hiện trạng của chồng (Nhớ là ko so sánh với ai cả, với người tàn tật nào khác cả vì đôi khi lại xoáy sâu vào xúc phạm mà nếu có thì in rồi giống như bỏ quên ở nơi mà anh ấy dễ thấy, dễ tìm thấy rồi vờ như ko biết gì ấy). Trình bày mong muống, tình cảm của em mãi cho đến bay giờ và kể cả việc muốn cụt chân nhưd9e63d9uoe63 được trở về thời hạnh phúc ngọt ngào trước kia. Chia sẻ thẳng thắng về tâm tư nguyện vọng và hỏi thẳng luôn nếu chồng nấn ná chần chừ, cũng không ép phải trả lời hay là gì cả mà chỉ là mở nút thắt, lằm cho chồng em thấy nhẹ lòng hơn , thoải mái hơn và bình thường hơn.Đó là bước đầu tiên nên làm, còn sau bước này nếu vẫn không cải thiện gì nhiều thì lại tiếp tục phương án khác nhưng mình sẽ chia sẻ sau.
Thật sự chia buồn tới gia đình bạn, và cũng thật mừng cho gia đình khi có người vợ tốt như bạn, bạn rất hiểu hoàn cảnh của người bị tàn tật, không xa lánh, lẩn trốn mà lại bỏ qua những lời quát mắng của chồng, mình rất phục bạn. Chúc bạn và gia đình sớm tìm lại được niềm vui!
Vc bạn mới cưới hơn 1 năm lại chưa có con cái nên hầu như những người từng trải đều biết kết cục của câu chuyện ty của 2 bạn rồi sẽ ntn. Đó cũng là một điều bt trên đời này mà chúng ta phải chấp nhận nếu nó xảy ra với ai.
thương chị wa, nhưng chị cũng nên để bản thân được thư giãn, đừng nóng lòng quá kẻo lại suy nhược thì khổ, chị chuẩn bị cho anh vài cuốn sách để trong phòng anh coi sao, biết đâu anh sẽ đọc nó, chị lựa mấy cuốn về những tấm gương có hoàn cảnh gần như anh nhưng đã vượt qua. chị cho anh ý thêm tgian để anh quen dần. trc e ko nhìn thấy cũng khủng hoảng lắm đó, gặp bsi tâm lý hoài, cố lên chị
Mình rất cảm thông với bạn. Mìh hỏi câu này bạn đừg buồn nhé. Bạn cho mình hỏi. Bạn tuổi gì và chồg bạn tuổi gì.
sẽ tốn nhiều thời gian lắm, nên hãy cố gắng chị nhé. Chúc vợ chồng chị hạnh phúc
Em chưa có gia đình, nhưng em có góp ý bé bé này chị ạ, mong chị có thể tham khảo: Vì hiện tại chị cũng hiểu cú sốc cũng như nỗi đau mà anh đang mang, nhưng chúng ta cũng vẫn là người bình thường, ko thể đem những kinh nghiệm hay kĩ năng của các trường hợp khác mà áp dụng tùy tiện được ạ (vì hiện tại tâm lý anh í đang bất ổn và có phần mong manh dễ vỡ :D). Vậy nên chị nên tìm gặp 1 chuyên gia tâm lý nào đó để có thể nói rõ hơn và tìm cách gỡ rối, em nghĩ đó sẽ là cách tốt nhất chị ạ. Hóng tin vui từ chị :)
Chúc vợ chồng bạn mau có kết quả tốt. :)
chị là người vợ thật mạnh mẽ. chồng chị dù có mất đi đôi chân anh ấy cũng vẫn là người đàn ông và anh ấy muốn che chở cho chị, anh ấy ko muốn điều ngược lại. vì vậy chị hãy để cho anh ấy tự làm những gì anh ấy có thể làm đc (mặc dù có khó khăn, bất tiện) bản thân e đã từng ko nhìn thấy gì nên e hiểu đôi chút cảm giác của chồng chị. anh ấy ko muốn phụ thuộc vào ai, anh ấy đang vượt qua những bất tiện của sự thiếu vắng đôi chân ( như e thiếu đôi mắt. e mù tạm thời do u não) chị hãy để anh được tự phục vụ, tự ăn, tự đi vệ sinh, tự mặc đồ.... chồng chị sẽ làm được nhiều hơn chị nghĩ đó. hãy để cho anh những trách nhiệm anh cần phải có vì cuộc đòi phía trước còn dài mài chị ko thể bên anh mọi lúc mọi nơi đc đúng ko ạ. điều này giúp anh thấy mình vẫn "bình thường" ko vô dụng, ko phụ thuộc vào ai, ko làm phiền ai. e nghĩ với sự bất tiện của anh chỉ cần tạo ra phương tiện giúp anh là đc. ví đụ như đồ đạccần thiết trên cao hãy để xuống thấp, bàn ăn cao có thể chuyển thành bàn ăn kiểu Hàn, Nhật... Với tình yêu của chị, e tin rằng anh chị sẽ vượt qua thôi, chị hãy cho chồng chị và chị thời gian để làm quen với cuộc sống "mới" Chúc chị vững niềm tin
Em là con trai nhưng nghe chị nói thì thật sự chia buồn, em nghĩ chị hãy tạo tự tin cho anh ấy. Với người khuyết tật em nghĩ đó là sự tự ti do không làm được những vấn đề đơn giản của cá nhân đầu tiên. 1. chị hãy thử thay đổi phòng, giường, bàn ghế, chỗ để vật dụng cá nhân thấp để phù hợp với khả năng với khi a ngồi xe lăn hoặc nằm ở trên sàn nhà. các góc nhọn của đồ vật nên làm tròn đi vì sợ va chạm chị nhé.2. chị hãy thử cho a ý tự làm các việc cá nhân đơn giản hoặc nhờ ai đó thiết kế, tư vấn các vận dụng hỗ trợ cho các ng khuyết tật. em nghĩ cái này không hẳn khó3. em nghĩ chị thử làm ván trượt cho a nằm lên và di chuyển, đôi khi thay đổi cho chút khác biết đâu a đỡ buồn chán4. chị có thể làm cách nào đó gài 1 vài video về nghị lực của ng khuyết tật cho anh xem như Nick vujicic chẳng hạn, cái này em nghĩ nên khéo néo như là chỉ vô tình xem qua thôi hay nhờ 1 ai đó. việc này em nghĩ nên để 1 cách tự nhiên thì a sẽ cảm nhận tốt hơn việc nếu chị đưa cho a xem.5. phong cảnh và thay đổi phòng ở 1 chút cho anh thoải mái. cái này em nghĩ chị có thể làm được. những loại hoa nào a thích, mùi hương dễ chịu, những bồn cây hay chậu nhỏ xanh nó làm con người thư thái hơn hay mở đôi chút nhạc gì đó vui vui.6. thi thoảng cho a đi ra ngoài nhưng đừng để a gặp người lạ, đi càng ít ng thì a càng ít tự ti. sau dần thì từng ít ng ít ng 1 làm quen thì a sẽ thấy thoải mái hơn. đi ra ngoài có thể bằng ô tô là hợp lý nhấtnếu có gì em biết thêm thì em sẽ comment sau nhé.chúc chị hạnh phúc và cố gắng lên, chị đang là đôi chân, là tâm hồn, cánh cửa sổ của trái tim anh ấy, hãy đồng điệu nhé.quan trọng hơn là hãy để mọi người xung quanh có cái nhìn thiện cảm và không quá buồn phiền, hãy cho a ấy thấy mọi người vẫn yêu thương và cần a ấy. những đứa trẻ có thể là 1 điều mà ai cũng muốn chơi nhưng phải để nó quen và thích a ấy cũng khá khó vì trẻ hay nhát lắm, nếu có đứa bé như vậy thì chị có thể nhờ cháu đó trò chuyện thì e nghĩ cực hiệu quả
Đó là hiện tượng tâm lý bình thường chị ạ. chị hãy động viên anh ấy, mọi việc sinh hoạt bình thường anh ấy đang cố gắng tự làm hãy để anh ấy làm, mỗi khi như thế chị hãy nói anh làm được mà, anh làm tốt mà, nói những câu khích lệ: cho anh ấy xem các video về khả năng con người, như nick vujicic chẳng hạn, cho anh ấy tham gia, hòa nhập các khóa học phát triển tiềm năng con người. em học các lớp của thầy Vas: người singapore, thầy là chuyên gia hàng đầu về phát triển con người, nhờ thầy giúp, sẽ tốt hơn chị... Chúc anh chị sớm tìm lại cân bằng cuộc sống
Mình ở Bình Dương. Có biết một công ty chuyên làm chân tay giả ở Thuận An, Bình Dương. Mình sẽ tìm lại contact và đưa bạn. Chuc vc bạn mau vượt qua.
chúc bạn tìm được giải pháp hay. cố gắng lên nhé
Mình cảm ơn bạn nhiều nhé