Em đang cảm nắng 1 anh Nhật. Chị nào có kinh nghiệm rồi cho em xin ý kiến và kinh nghiệm cua trai Nhật với ạ. Vì em chưa có mối tình vắt vai nào hết. Nên mọi thứ với em mù mịt quá. Xin đừng bơ em.


Em gặp ảnh trong chuyến xe đò từ SG đi Mỹ Tho. Trong những ngày cuối năm. Ảnh trắng và cao nên rất dễ nhìn. Nhất là đôi môi của ảnh. Con trai gì mà môi hồng và nhỏ nhỏ rất đẹp làm em bị thu hút cứ nhìn suốt.


Tự nhiên em bị say nắng ảnh luôn. Em biết nếu mình không hành động em sẽ mất cơ hội này mãi mãi.


Nên em đánh liều ngồi kế ảnh ạ. Em cố gắng lôi hết can đảm ra để bắt chuyện với ảnh. Thật may ảnh không lạnh lùng khó gần như em nghĩ. Ảnh nói tiếng anh rất giỏi. Em thì đang học thêm tiếng anh vì lúc trước em bị mất căn bản. Nên em mừng lắm vì sẵn được luyện nói tiếng anh luôn.


Hỏi ra mới biết ảnh là người Nhật. Ảnh đến Mỹ Tho để làm gì em nghe không hiểu nên không biết luôn. Ảnh sinh năm 75. Nhưng thật tình nhìn ảnh trẻ hơn so với tuổi thật của ảnh nhiều lắm. Nhưng cảm giác có chút hơi thất vọng ùa về các chị ạ. Vì nghĩ tuổi này chắc đã kết hôn hoặc có bạn gái rồi. Vì nhìn ảnh đâu có tệ đâu.


Không biết ảnh có đoán được suy nghĩ của em hay không mà ảnh tự nói với em rằng ảnh vẫn còn độc thân các chị ạ.


Tụi em vui vẻ tiếp tục nó chuyện với nhau cho đến khi chuyến xe đó kết thúc. Tới bến ảnh mới ngỏ lời muốn giữ liên lạc với em. Vì sắp tới ảnh sẽ thường xuyên làm việc tại Việt Nam nhưng ảnh không có bạn ở Việt Nam....


Em đồng ý ngay không cần suy nghĩ luôn. Hihi.


Thật ra cũng biết mình hơi chủ động và bộp chộp. Nhưng em không có kinh nghiệm gì hết. Em chỉ biết làm theo lí trí và trái tim em muốn thôi .


Tháng 2 cũng đến. Ảnh quay lại Việt Nam và hẹn em đi ăn tối. Tính em cũng hơi thật thà và thẳng thắng nên hay tin là em trang điểm thật đẹp. Mặc đồ đẹp. Leo lên taxi tới ngay địa điểm đã hẹn luôn. Ai ngờ đâu em đến thì ảnh đem quà ra tặng cho em các chị ạ. Là kẹo kitkat vs mấy loại bánh khác của Nhật. Còn em đi tay không đến ạ :((


Tụi em liên lạc với nhau qua FB nên có lẽ vì vậy mà ảnh biết đuợc em là fan cuồng của One piece ( 1 bộ anime của Nhật)


Nên tháng 3 ảnh đến Việt Nam làm việc lần nữa. Nhắn với rằng muốn nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch cho ảnh. . Em cũng tuởng thiệt. Ra tới nơi ảnh lại mang theo quà tặng cho em lần nữa. 1 con gấu bông Chopper. 1 mô hình Zoro (Những nhân vật trong anime One Piece mà em yêu thích) và lại là bánh ngọt... Em thì vẫn vậy. Tay không bắt cướp các chị ạ :((


Em rất thích những món quà của ảnh. Nhưng có phải ảnh nghĩ em là con nít nên mới luôn luôn tặng bánh ngọt cho em không các chị? Em sinh năm 98 ạ. Như vậy có chênh lệch nhiều quá không ạ?


Em thấy ngại quá vì không có quà tặng ảnh. Nên em mời ảnh đi ăn tối để cảm ơn những món quà của ảnh. Do lần này em đi xe máy nên em đèo ảnh theo luôn. Phần vì là giờ cao điểm. phần vì lên gg kiếm địa chỉ quán ăn rồi đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên điện thoại. Nên đến nơi chổ thì quán đóng cửa, chỗ thì địa chỉ ma...... Em là nguời hay quên và mù đuờng nữa. Nên lâu lâu em phải dừng xe lại kiểm tra đường đi. Mỗi lần như vậy thì 1 tay ảnh mở điện thoại của anh cho em xem bản đồ , 1 tay ảnh vịn tay cầm xe giúp em. Làm khoảng cách giữ em và ảnh gần nhau hơn nữa. Cảm giác riêng em giống như ảnh đang ôm em từ sau vậy. Tự nhiên em thấy hạnh phúc lắm dù đó chỉ là 1 hành động bình thường....


Phải mất gần 2 tiếng tụi em mới tìm được 1 quán cua ở đường Điện Biên Phủ.


Em xấu hổ vô cùng luôn các chị ạ. Lần đầu tiên em chở ảnh đi ăn. Mà thành ra như vậy. Ảnh còn ghẹo em nói cảm ơn vì đã chở ảnh đi dạo vòng quanh Sài Gòn nữa chứ.. lúc đó em muốn độn thổ ghê luôn.


Cũng đã khuya nên em đưa ảnh về lại khách sạn của anh thì trời xui đất khiến sao điện thoại 2 đứa bị hết pin cùng 1 lúc luôn. Ở ngoài em tỏ vẻ bối rối lắm. Nhưng trong bụng em lại mừng thầm các chị ạ ( em không biết tại sao lại như vậy luôn)


Ảnh lo cho em không biết đường về nên mới chạy lên phòng ảnh đưa cho em cục sạc pin dự phòng của ảnh.


Tụi em đứng nhìn nhau chờ điện thoại em mở nguồn lại. Thật sự em ước gì lúc đó thời gian ngừng lại để em được ngắm ảnh lâu hơn nữa. Em bị ảnh hớp hồn mất rồi. Huhu. Chiếc điện thoại rung lên kéo em về thực tại. Ảnh nhìn em rồi cuời nói là cho em mượn luôn cục sạc pin dự phòng. Vì sợ trên đường về điện thoại em bị tắt nguồn, không biết đường về. Ảnh hẹn tháng 5 trả lại ảnh.


tự nhiên em coi nó là tính vật định tình của tụi em các chị ạ. Suy nghĩ ngớ ngẩn quá phải không ạ? Có phải do em yêu đơn phương ảnh quá nên em mới bị như vậy không ạ?


Ảnh tặng cho em rất nhiều quà. Còn cho em mượn cục sạc dự phòng nữa. Em nên làm gì để cảm ơn ảnh đậy? Hay sắp tới mua cái gì đó tặng ảnh coi như là quà cảm ơn ạ?


Em không biết sở thích của ảnh. Cũng không biết mua gì mới đuợc. Vì em với ảnh cũng mới chỉ là bạn bè thôi. Chị nào có cao kiến cho em xin với ạ. Em nên làm gì đây ạ?