Hôm nay thật buồn, tôi và em đi ăn. Em có điện thoại em hỏi tôi em có thể nghe không?

tôi nói: nghe đi anh bt mà. 


em nghe điện tôi đã không kìm lòng đc phải đi ra một chỗ vắng mà khóc.

tôi ko nuốt nổi nữa, em gọi điện xong bảo. Sao anh ko ăn. Nhìn bát anh kìa. Nhưng thực sự tôi không nuốt nổi nữa. Có cái gì đó đang chặn họng tôi lại. Em biết tôi buồn, em muốn đi về để tránh tôi buồn thêm. Thực sự không biết tôi đang nghĩ gì và làm gì nữa. Về nhà tôi rong xe ra và đi như điên giữa con đường đông đúc. Tôi lên giữa cầu nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy. Tự hỏi lòng giải thoát cho cả 2 có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi khóc như chưa từng được khóc mặc kệ xung quanh ng quay kẻ chụp. 


Em gọi tôi liên hồi tôi ko muốn nghe tôi thực sự gục ngã rồi. Nhưng tôi muốn nhìn em thêm chút nữa. Nghe giọng em thêm một chút nữa thôi. Nhìn em khóc sao tôi không thể kiềm lòng được. Tôi như mụ mị đi nghe những gì em nói. Em sẽ về mà. Em bảo thế mà. 


tôi không muốn về căn phòng ấy, nó chưa đựng biết bao kỉ niệm vui buồn của tôi và em. Chỉ nghĩ về phòng thôi là vao nhiêu ký ức bên tôi lại ùa về. 


em bảo anh hứa sẽ chờ em mà. Anh không bao giờ thất hứa với em đâu. Em luôn tin như vậy. Anh là người không bao giờ thất hứa mà. 


sao nghe nhưng câu nói của em mà nước mắt tôi cứ tuôn trào. Tôi nấc nghẹn trong tiếng khóc của chính mình. Có lẽ tình yêu là như vậy phải không?

thực sự lúc này khi về lại căn phòng ấy. Tôi không biết phải sông như thế nào nữa. Cả cuộc đời tôi chỉ xoay quanh trái đất là em, nếu có 1 ngày trái đất kia dừng lại. Liệu tôi có còn tồn tại được nữa ko?

tôi uống rượu như điên dại chỉ mong mình say để đủ dũng khí để bên em? Để tranh đấu vì những gì tôi cố gắng. Nhưng tôi say tình chứ không phải say rượu. Có thể tôi sẽ viết sai chính tả vì không còn nhìn rõ chữa. Nhưng tôi vẫn biết mình đang khóc và em cũng đang khóc.

cố gắng đến cuối cùng được không em? Anh không muốn tử bỏ như vậy. Vì khi yêu em anh đã nói em sẽ là người phụ nữ cuối cùng mà anh yêu. Chỉ khi anh không còn tồn tại nữa thì sẽ không còn thằng khờ bỏ cả thế giới để yêu em. 


em bảo em không cần thế giới, em chỉ cần thằng khờ này thôi. Nhưng tại sao em cứ phải để chúng ta khổ đau như vậy? Sánh bước bên nhau khó quá ư?

em vẫn nói yêu anh hơn tất cả. Nhưng tại sao? Em chưa một lần cho anh biết lý do. Thực sự nghĩ có lẽ mình không lên tồn tại!

ngày mai, em hẹn anh mình lại gặp nhau nơi ấy. Liệu có chăng em sẽ cho tôi câu trả lời cho tất cả.

tôi yếu đuối quá rồi. Thực sự tôi mệt mỏi rồi. 


nhưng phải làm sao để có thể dừng nghĩ về em. Có lẽ như mọi người vẫn nói sinh ra từ cát bụi trở về với cát bụi sẽ tốt hơn. 


cố chấp quá phải không em? 


em cứ nói tại vì anh quá yêu em! Tại anh mất em! Tại anh sợ em thiệt thòi. Em đều biết cả nhưng sao em vẫn muốn làm anh đau. Tại sao em có thể làm đau một người coi em là cả thế giới, ng mà em chấp nhận hi sinh tất cả, người mà em yêu. Anh thực sự không biết phải làm sao nữa. Yêu một người và đến bên một người. 


em mạnh mẽ thật đấy. Anh không bằng em được rồi. Có lẽ anh vẫn luôn như vậy hèn nhát. Luôn sợ mọi thứ ảnh hưởng tới em, luôn muốn làm bia đỡ tất cả mọi thứ cho em. Dẫu phía sau kia em có cảm giác như thế nào. Là anh ích kỷ quá phải không?

kể từ ngày chúng ta nói ra với nhau. Anh chưa một đêm nào ngủ cả. Anh sợ khi tỉnh dậy ko còn thấy em, anh sợ khi anh ngủ em sẽ rời xa anh. Anh sợ cả khi em không xem tin nhắn, anh sợ phải ngồi một mình chờ đợi tin nhắn của em.

Anh yếu đuối quá phải không em? Luôn sợ quá nhiều, luôn nghĩ quá nhiều, luôn làm em không yên tâm về anh. Anh vẫn như thế đó làm em giận làm em khóc làm em không được yên tâm.

anh ko sợ trên đường đời trông gai, anh không sợ định kiến xã hội kia có cay nghiệt thế nào! Anh chỉ sợ khi không có em bên cạnh! Anh biết phải làm sao. 


dù cho phận đổi sao rời. Đời này anh nguyện vì người anh yêu.