Trước kia em cứ nghĩ nhà mình nghèo, sau này cố kiếm lấy một anh chồng ở thành phố, giàu có để đổi đời. Thế nhưng thực tế không như em nghĩ.

Bố mẹ em vất vả lắm, quanh năm chỉ làm ruộng và chăn nuôi con gà con vịt thôi. Thế nhưng lúc nào bố cũng động viên các con cố gắng học chăm chỉ, sau có cái nghề để thoát ly đỡ khổ. Em học khá nên thi đỗ trường đại học Nông lâm.

Vậy nhưng đúng năm cuối thì gặp chồng bây giờ. Anh là trai thành phố rất ga lăng và chịu chi còn thuê cả nhà trọ cho em ở những tháng cuối thời sinh viên. Ngành của em đặc thù, muốn theo đuổi thì phải về quê, thậm chí lên tít vùng sâu vùng xa mới xin được việc.

Lúc đó anh dỗ ngon dỗ ngọt:

“Em ở lại thành phố, mình cưới nhau rồi anh xin việc cho, giờ cần gì phải theo đúng nghề học chứ miễn kiếm ra tiền là được rồi”.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Kidteung.com

Lúc đó nghe anh nói cũng đúng, phần vì quá yêu anh, em không muốn phải chia tay nên đã quyết định ở lại. Em vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi nhưng không được nên đành đi làm trái ngành, lương thấp lắm.

Đi làm 1 năm thì bọn em cưới. Lúc còn yêu với bước chân vào cuộc sống hôn nhân nó khác xa một trời một vực các chị ạ. Chồng em bộc lộc hết bản chất của mình, lười làm lại hay đòi hỏi. Tính anh vũ phu gia trưởng, hễ vợ làm gì trái ý là quát mắng đánh tím mặt mày.

Từ nhỏ em chưa bao giờ bị bố mẹ vụt roi nào, thế mà lấy chồng xong ăn đòn như cơm bữa. Ngay cả lúc em có bầu chồng vẫn không tha. Có hôm bị thua chứng khoán hay tiền ảo gì đó về anh chỉ mặt em mắng:

“Động vào đàn bà chửa đúng là hãm”.

Em cãi lại nửa câu thôi lập tức bị ăn tát ngay. Đến khi em sinh con mẹ chồng không chăm, mẹ đẻ thì ốm yếu không xuống được. Chồng lại cứ hằn học.

“Ở nhà cả ngày chỉ có ôm điện thoại thôi, cơm nước thì không nấu”.

“Em vừa đẻ phải kiêng ít nhất 1 tháng đầu”.

“Kiêng mới chả kiếc gì, toàn trốn việc, dậy nấu cơm đi. Tôi đá bóng về chưa có là cô liệu hồn”.

Vậy là em lại phải dậy nấu cơm hầu chồng. Cho đến giờ con được mấy tháng rồi anh vẫn chưa biết bế nó. Hôm trước em mệt quá, nằm ôm thằng bé ngủ quên, chồng về chưa thấy cơm nước hắn dựng vợ dậy tát 2 cái ù tai rồi bảo:

“Cô biến về nhà bố mẹ đẻ mà ngủ”.

Rồi hắn tự động gọi điện cho bố em nói rất gay gắt:

“Ông lên mà đón con gái về đi, tôi trả đấy”.

“Anh nói với bố vợ như vậy mà được à”.

Thấy em cãi, chồng xầm xầm lôi hết đồ đạc của hai mẹ con ném ra sân:

“Cho cô từ giờ đến chiều, không dọn ra khỏi nhà này thì liệu hồn”.

Buồn quá em chỉ biết ôm con khóc, gói ghém đồ đạc chưa biết đi đâu về đâu. Đến chiều tự nhiên lại thấy ông ngoại thuê xe xuống. Ông vẫn mặc chiếc áo bay bạc màu hay đi làm đồng. Thấy con gái ôm cháu khóc liền gặng hỏi:

“Nó đánh con à, có đau không con?”.

Lúc đó chồng em đi chơi không ở nhà. Bố em giục:

“Gói hết đồ đạc đi. Đưa cháu về quê với bố, nhà mình rau cháo nuôi nhau”.

Em cũng hãi cuộc hôn nhân này lắm rồi nên bế con theo bố về quê. Giờ hai mẹ con đang nằm nghỉ ngơi, ông ngoại thịt gà cho con gái ăn. Em đã hiểu ra chỉ có bố mẹ mới xót con chứ chồng chung quy cũng chỉ là người dưng thôi.

Đến giờ anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng em đã quyết ở quê với bố mẹ, rau cháo nuôi con không bao giờ trở lại nơi đen tối đó nữa.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Bugaboo.tv