Chào các thành viên diễn đàn webtretho.Em là thành vien mới muốn làm quen.Em 20 tuổi ,đang là sinh viên nhưng cũng muốn gia nhập diễn đàn vì ở đây cảyats nhiều kiến thức và kinh nghiệm mà mọi người chia sẻ (hầu như khi gõ kinh nghiệm dùng hãng mĩ phẩm gì vào google thì web này hiện ra đầu tiên.sợ thật:Smiling:)Em xin phép gọi mọi người là chị vì chắc toàn phụ nữ cả và cũng chỉ trên dưới 30,40 thôi nhỉ.Em có 1 việc muốn chia sẻ thế này:


Em đang học đại học ở Hà Nội,học cùng 2 bạn đồng hương là M và H.Trước đây ở trung học em thân với M hơn nhưng khi lên đại học tự nhiên M xa cách em và các bạn đồng hương dần dần,tìm hiểu thì em nhận ra rằng bạn ấy từ hồi trung học đã mặc cảm là dân ngoại thành nên sợ bị coi là nhà quê và ngoại hình cũng không đẹp dù bọn em không hề phân biệt gì cả.Lên đại học,M thay đổi cách ăn mặc rất nhanh,hơn cả chúng em dù rằng phải nói thật sự là ngoại hình của M,ngoại trừ chiều cao 1m62 thì có khá nhiều điểm bất lợi.Không những thế M phối đồ cũng rất kì lạ,không chỉ em mà nhiều gười khác cũng nhìn M kì kì thế nào ấy.M cũng trang điểm khi tới lớp nữa,mà phải nói là trang điểm rất trắng dù rằng dân miền biển chúng em da đèu ngăm đen.Rồi tính cách M cũng thay đổi,trường em học sinh nổi tiếng là năng dộng nên để thích nghi với điều đó(em đoán vậy)M tham gia rất tích cực mọi hoạt động chứ không như chúng em chưa kịp thích nghi cuộc sống sinh viên nên chưa tham gia nhiều.Đó không có gì đáng nói nếu M không ngày càng lánh mặt bọn em,và khi tham gia thuyết trình ở lớp,M đã hăng hái nhiệt tình thái quá khiến cô giáo không vừa lòng vì bài thuyết trình giống như buổi nói chuyện xô bồ....Thấy bạn thay đổi nhiều quá bọn em góp ý nhưng M lúc đầu có lắng nghe,sau thì càng ngày càng xa cách chúng em,đặc biệ là em dù 2 đứa là bạn thân nhất của nhau hôi cấp 3.M khá thảng tính,thỉnh thoảng hơi nóng tính,vô tâm..nhưng vẫn là người bạn chúng em quí mến nhưng em nghe phong phanh ở cấp 3 M chưa bao giờ coi mọi người trong lớp là bạn mà chỉ coi những bạn cùng quê ngoại tỉnh là bạn cũng chỉ vì cái mặc cảm kia.


H là bạn em ở cấp 3,không thân lắm.Nhưng khi lên đại học thân hơn nhều vì là đồng hương.Nhà H khó khăn nhưng bạn học khá giỏi.Lên đại học,xa nhà nên chúng em gặp nhiều va vấp trong cuộc sống.H hay hỏi vay tiền em và lần nào em cũng cho mượn,thường là vài ba trăm.Sau đó H cũng trả nhuưg thường là 1 ít 1,biết bạn khó khăn nên em cũng không bao giờ đòi,toàn để bạn tự trả.H khá tốt tính,hiểu chuyện nhưng rất nóng tính,và nhiều lúc không tế nhị,những lúc cáu lên H hay mắng em xa xả ở chpỗ đông người tới nỗi nhiều lần tự ái em đã phải góp ý nhỏ nhẹ nhưng H còn cãi lại theo kiểu :tao coi m là bạn nên mới thế.Em chán cũng chẳng buồn nói nữa.Nhưng lúc vui vể thì 2 đứa chơi với nhau rất tốt.H cũng tâm sự có mỗi em là bạn ở đại học có thể cho H nhờ vả nhiều điều.


Gia đình em có khá hơn H nên em giúp đỡ bạn vì nghĩ rằng hơn nhau manh áo cái quần thôi,không nên phân biệt gì cả.Ở cấp 3 cũng vậy,trong khi lớp chia bè phái chơi với nhau thì em là người duy nhất chơi được vơí tất cả.Tính em nhẫn nhịn,chịu đựng vì em luôn nghĩ ai cũng có tính tốt,xấu nhưng bản chất vẫn tốt là được.Chính vì thế thỉnh thoảng em cũng hay bị bắt nạt và lợi dụng.Các bạn trong lớp cũng rất quí mến em và hay bênh vực.Nhưng điều em buồn nhất là H mỗi khi nóng tính hay trút giận lên em:điểm kém,ngái ngủ,đi học muộn...và rất hay có kiểu gọi em là đại gia dù em chưa bao giờ lấy tiền ra để phân biệt mọi người,em cho H vay tiền khi không có 1 ai để bạn ý vay,giúp bạn ấy cả trong những chuyện nhỏ nhặt nhất,2 đứa đi đâu cũng có nhau...thế mà lúc cáu lên H như con người khác,cứ nói cạnh khoé em đủ thứ.Có bài khó em hỏi,H giải thích 1 lần mà em không hiểu là nổi cáu hoặc vẻ mặt kiểu như là:em học dốt,bó tay,không thể làm cho em hiểu.Có chuyện muốn nhờ nhưng biết mẹ em đang lên thăm em,H cũng cáu nên mượn cớ cạnh khoé gì gì đó......Thậm chí về cách ăn mặc,đầu tóc em cũng giản dị hơn H.Bình thường không sao nhưng thỉnh thoảng H cũng hơi tính toán trong mọi việc,em cũng chỉ nghĩ đơn thuần là do hoàn cảnh gia đình thôi dù rằng đôi khi là với cả em.Em ít khi phải nhờ vả H việc gì vì bố mẹ lo cho em rất chu đáo,đặc biệt là mẹ em,dạy con că những điều nhỏ nhất theo kiểu "công dung ngôn hạnh"ý.Em cũng hay bảo lại để H sửa được cái tính nóng,thô của mình.


M không ưa H vì H hay ăn nói thô trước mặt mọi người và thỉnh thoảng động chân tay với bạn bè vì thân thiết quá.2 người cùng nóng tính nên không chơi được với nhau.Thấy em đi cùng H thì M hay tách ra.M cũng hay kiểu gọi em là nhà giàu,đại gia ..dù rằng nhà bạn ý rất giàu có vì buôn bán lớn,chỉ mỗi tội M không biết chi tiêu lắm nên vẫn hay vay tiền em.Thậm chí trong cả khi nói những chuyện nghiêm túc nhất,M vẫn có câu như:"Tao nghĩ nhà mày giàu thì nên..../nhà mày cũng chẳng khó khăn gì nên..."Em biết M không cố tình nói cạnh em giống H mà do kiểu suy nghĩ ấy ăn sâu vào trí não bạn ấy rồi.Em cũng rất buồn vì M.


H và M tuy vậy nhưng luôn coi em là bạn,nói tốt về em.Họ là những người tốt nhưng khi "lên cơn "họ lại làm em bị tổn thương.Em cũng rất rất nhiều lần chịu đựng với suy nghĩ"1 sự nhịn là 9 sự lành" nhưng họ không thay đổi tính mấy,và em luôn chịu thiệt thòi dù chẳng làm gì sai trái.2 người bạn duy nhất của em ở đại học thì như thế,em lại là đứa nhút nhát,giao tiếp kém nên không có thêm bạn nào khác.Em đã cố làm quen thêm nhưng dường như ở đại học,chủ nghĩa địa phương được nêu cao hay sao ý.sv toàn chơi với dân đồng hương.Em đang rất buồn,cô độc và không biết phải làm sao vì học hành kém mà chẳng có ai chia sẻ,giúp đỡ...


Các chị đã từng trải hãy cho em 1 lời khuyên với.Em có nên tiếp tục duy trì tình bạn vậy không?em phải làm sao cho cuộn sống bớt nặng nề bây giờ??:Crying: