Trời Hà Nội bắt đầu những hạt mưa…


Cậu bước lên xe, dù vẫn còn chỗ ngồi nhưng cậu vẫn đứng. Mội thứ xung quanh thật ồn ào với mọi chuyện trên trời dưới biển. Cậu như người từ sao Hoả rơi xuống trái đất này vậy. Cảm giác như bị bỏ rơi, thật buồn. Và cũng vì thế mà trong cậu bây giờ trống rỗng đến khủng khiếp. Trong cái giới hạn giữa lạc lõng và trống rỗng ấy, cậu bắt đầu buồn ngủ.


Tắc đường! Dòng người đặc quánh lại, cố nhích từng tí một. Đã hơn mười phút trôi qua, cậu tặc lưỡi, rút điện thoại ra khỏi túi quần rất nhẹ nhàng để không làm đám đông khó chịu. Lúc này đã 8h30p chắc phải khoảng 10h mới đến nơi. Mà theo một cuộc điều tra xã hội học nào đó mà cậu biết thì đến 80% số người rút điện thoại ra chỉ để xem giờ.


Xe đi qua con đường rất quen. Quán café vỉ hè, cây bàng già, những chiếc ghế nhựa xanh đỏ với những đám khách ngồi giết thời gian với những câu chuyện không đầu không cuối. Hai mươi phút sau đường mới thông, bây giờ, mọi thứ diễn ra như từ Hà Nội chưa từng biết tới tắc đường vậy. Những vị khách lại bắt đầu lên và xuống. Thôi mặc kệ, câu chuyện của họ đi qua trước mặt và cảm giác cô đơn khiến cậu ta buồn chán. Giá mà hôm nay cậu đi xe máy như mọi ngày, giá như cậu đừng ngại trời mưa…



Tình cờ gặp nhau trên xe bus…


Từ nãy đến giờ, cậu phát hiện một cô bé nhìn cậu với ánh mắt rất lạ. Cậu đã qua cái tuổi dễ dàng đỏ mặt khi bị một người con gái nhìn, nhưng ánh mắt của cô bé khiến cậu có cảm giác nghẹt thở. Cậu nhìn ra ngoài cửa kính, những con đường bắt đầu mùa hạ, hàng cây xanh chạy dài. Từ bao giờ rồi nhỉ? Cậu đến cạnh ghế cô bé ngồi. Dù sao cậu cũng là “đàn ông”, cậu có thừa nghị lực.


+ Xin lỗi, anh có thể ngồi chỗ này được chứ?


- Vâng. - Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng, cậu thấy thích cái cảm giác dễ chịu và thoải mái đó.


+ Em và anh đã gặp nhau ở đâu rồi à?


- Trông anh quen lắm.


+ Thật không?


- Thật! - Bé gật đầu mỉm cười.


+ Có lẽ kiểu mặt của anh khá phổ biến…


Lúc này cô bé cười thật sự, và cậu cũng đáp lại nhiệt tình bằng nụ cười tươi của mình, nụ cười ánh lên sâu thẳm trong đôi mắt. Cô bé mơ màng nhìn qua cánh cửa xe bus, trời đã sáng hơn, nhẹ nhàng dưới vòm cây.


+ Em đi đâu vây?


- Dạ, em sang nhà bạn chơi.


+ Nhưng thực sự em biết anh à? Anh trông em cũng rất quen?


- Thế ạ?


+ May mà hôm nay anh không đi xe máy…


Cô bé nhìn hắn bằng đôi mắt rất ngạc nhiên, cậu nhìn lại với ánh mắt tò mò và ngây thơ đến kỳ lạ. Trời lại thêm tiếng sấm, và mưa, mưa rơi nặng hạt dần. Không quá ồn ào, không quá vội vã, mọi người cứ lặng lẽ đi.


- Tại sao? - Cô bé ngạc nhiên hỏi lại.


+ Được gặp em và không bị mưa ướt.


- Em sắp phải xuống đây rồi, anh có xuống không?


+Không! Mưa thế này ướt hết?


- Em thích mưa.


+ …



… và ngồi đợi xe Bus cùng nhau…


Bến đợi xe bus, vào chiều muộn!


+ Ô! Em! Hóa ra trái đất cũng không đến nỗi méo lắm.


- Sao anh về muộn thế?


+ Cũng giống em thôi.


Một chiếc xe bus vừa tới, cậu nhìn lên và tự nói: “Ừm, xe đầy rồi… chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy”. Thế là cậu bỏ qua chiếc hiện tại, và ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, “Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!”, cô bé nói và cũng chẳng bước lên xe. Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới, chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng vẫn có lý do để không hài lòng: “Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau”.


Một lần nữa, chiếc xe bus vừa tới lại bị bỏ qua và cả hai lại ngồi chờ chiếc kế tiếp. Chính cậu cũng không hiểu vì sao cô bé chịu ngồi lại đợi xe cùng mình? Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi.


+ Em có biết tình yêu giống như việc gì không? - Tự nhiên cậu bật tiếng hỏi. - Giống như việc chờ xe bus vậy.


- Nhưng tại sao lại phải chờ?


+ Anh cũng chẳng biết, lên thôi em.


- Đông quá.


+ Nhưng chuyến sau cũng vậy.


- Chuyến sau sẽ không đông, nhưng sẽ không có máy lạnh.


+ Em nghĩ vậy thật à?


- Em có biết nói dối đâu.


+ Thế thì…


- Anh cứ nói đi


+ Thôi.



… cậu mong sẽ gặp lại cô bé trên xe bus, và sẽ gọi nó là: “Xe bus tình yêu”.


Mưa! Mưa không như mùa hạ, cũng chẳng có tý nào giống mùa xuân. Mưa rất lạ! Nước mưa chỉ đủ láng ướt con đường. Xe cộ vội vã chạy ngang qua nước xé lên thành từng vệt. Quán vắng! Hàng rong vắng! Bàn ghế trống trơn! Chỉ còn có hai người đang đợi chuyến xe bus cho riêng mình.


Cậu len lén nhìn cô, người mà cậu vẫn chưa biết tên, chưa biết số điện thoại hay bất kỳ cái gì đó đại loại về cô. Ánh nhìn của cậu rất lạ lùng, chẳng hiểu vì sao, có lẽ vì cô bé quá lạ trên cuộc đời cũ kỹ này? Hay vì đến giờ cậu vẫn chưa nhận ra là đã gặp cô ở đâu cả? Ở một điểm tắc đường, một trung tâm mua sắm hay điên rồ một chút là đã gặp trong giấc mơ xa xôi nào đó chăng? Chịu!


Rất lâu từ sau buổi chiều đó, cậu không còn đi xe bus nữa, cậu trở về với chiếc xe máy của mình. Cậu trở lại là chính mình, lại là một đứa rất ghét phim Hàn Quốc, hay những câu chuyện có kết thúc lãng mạn hoặc làm cho người ta không tin nổi. Nhưng lúc này, sao cậu lại mong và tin tưởng rằng mình sẽ trở thành một phần của những chuyện ấy đến thế? Câu chuyện mà trong đó, cô và cậu, đã gặp lại nhau, trên chuyến xe bus của riêng mình, và cậu sẽ gọi đó là “xe bus tình yêu”.


Nhất định rồi, cậu sẽ gặp lại cô, trên chuyến xe bus của riêng mình!


(http://tiemphuthuywiwai.sky.vn/archives/78) http://blog.sky.vn