Tới trường học, thấy còn khoảng 20 phút thời gian mới vào giờ học, Hướng Nhật quyết định trước tiên tìm cô bé Nhâm Quân. Tuy nhiên hắn cũng biết ở trong phòng học nhất định là tìm không thấy, bình thường nàng làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, sớm như vậy hẳn là ở trong văn phòng mẹ vợ, phỏng đoán hai mẹ con đang cùng ăn điểm tâm.

Điểm này Hướng Nhật rất kỳ quái, trong nhà có hai nữ nhân, cũng không nhất định phải nấu cơm, nhưng mà các nàng vẫn cứ thích ở bên ngoài giải quyết bữa sáng, với lại cũng chỉ ăn bữa sáng với bánh bao hấp mua tại một cửa hàng duy nhất. Như thế hơi kì lạ, chẳng lẽ là không muốn làm bữa sáng? Hay cửa hàng bánh bao hấp kia ăn ngon tới mức khiến cho các nàng mỗi ngày đều dừng lại ăn?

Đang khi trong lòng suy đoán, Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa phòng giáo viên chủ nhiệm, quả nhiên nhìn thấy hai mẹ con đang ở trước bàn làm việc gặm bánh bao, chỉ khác biệt là, mẹ vợ là đang ngồi mà Nhâm Quân kia thì đứng.


Trần Tiểu Phân vừa thấy hắn, lập tức nhiệt tình nói:

- Tiểu Hướng mới tới a!

Hướng Nhật trong lòng hơi buồn bực, như thế nào mỗi lần đều là những lời này, cũng không có thể đổi một câu khác sao? Đổi thành "Con rể đến rồi!" cũng được a. Tuy nhiên cái này chỉ là hắn thầm tự sướng mà thôi, hắn đương nhiên không dám lộ ra chút biểu hiện nào dù nhỏ nhất, vẻ mặt cung kính:

- Trần giáo sư khỏe a!

Trần Tiểu Hương hơi hơi nhíu đôi lông mày, tựa hồ đối với cách hắn xưng hô lạ lẫm như vậy có chút bất mãn, nhưng đảo mắt đã đổi thành mặt cười:

- Tiểu Hướng, chúc mừng em ngày hôm qua đạt được thành tích tốt, đã làm rạng rỡ trường học của chúng ta!

Nói thật ra lần này, Trần Tiểu Phân trong lòng đang đắc ý vô cùng, ban đầu nàng nhìn những học sinh khoa Anh Ngữ kiêu hãnh kia không có chút vừa lòng, cả ngày nơi nơi khoe khoang, bây giờ thì tốt rồi, đi tham gia thi đấu chuyên nghiệp, lại bị học sinh không phải chuyên nghiệp đoạt mất quán quân, phỏng đoán sau này có thể khiêm tốn lại không ít. Với lại, lần này đoạt giải quán quân là học sinh xuất ra từ môn hạ của nàng, lại là con rể ở trong lòng, nàng đương nhiên đắc ý không hết.

Hướng Nhật vội vàng khiêm tốn nói

- Đây đều là do các sư phụ dạy bảo nên em mới có được hôm nay.

- Em cũng đừng khiêm nhường nha, cố gắng của bản thân mình mới là chủ yếu nhất.


Trần Tiểu Phân cười nói, bỗng nhiên lộ ra vẻ mập mờ:

- Ta nhìn em hôm nay cũng không phải tới hỏi ta vấn đề gì, là tìm Quân Quân phải không?

- Mẹ…

Nhâm Quân lớn tiếng làm nũng, mặt đỏ bừng. Thực ra từ lúc nhìn thấy nam nhân tiến vào nàng đã một chút đắc ý, bởi vì nàng biết đối phương là đến tìm mình. Ban đầu còn có một chút oán hận tối hôm qua nam nhân bỏ đi, nhưng nhìn thấy hiện tại đối phương đến tìm mình, điểm oán giận trong lòng đã tan biến sạch sẽ.

- Tốt lắm, tốt lắm, hai người các ngươi đi ra ngoài đi, đúng lúc ta còn muốn soạn bài, cũng đừng quấy rầy ta.

Trần Tiểu Phân khoát tay, đuổi hai người ra ngoài .

Hướng Nhật đang bị hỏi tới xấu hổ, thừa dịp này bước ra khỏi văn phòng, Nhâm Quân vẫn còn cầm bữa sáng chưa ăn xong theo sát sau hắn ra cửa.


Ra tới cửa, không còn trưởng bối ở bên cạnh, Hướng Nhật cũng to gan lên rất nhiều, đột nhiên nhìn chăm chú vào mặt Nhâm đại tiểu thư:

- Bà xã à, anh phát hiện em hôm nay đặc biệt xinh đẹp.

Có lẽ là trải qua cảm giác mây mưa dễ chịu, Nhâm Quân trên mặt quả thật so với bình thường quyến rũ hơn mấy phần.

- Nói mò!

Nhâm Quân đỏ mặt lên, bởi vì nam nhân nói khiến cho nàng nghĩ tới kinh nghiệm điên cuồng tối hôm qua, trong lòng lại ngọt ngào không thôi, niềm vui kho kìm nén được, vui đùa nói:

- Em mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy.

Hướng Nhật ngay lập tức giương mắt mà nhìn, như thế nào lại không phát hiện cô bé này còn có một bộ mặt đáng yêu như bây giờ chứ?

Nhâm Quân nhìn hắn có khuôn mặt quái dị, không tránh khỏi sẵng giọng:

- Làm gì? Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đúng, đúng, như thế nào lại không phải? Em mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy!

Hướng Nhật vội vàng đáp.

Nhâm Quân lộ ra một vẻ mặt "Coi như anh thức thời", tiếp tục vừa cầm miếng bánh bao còn lại trên tay cắn một miếng nhỏ ăn.

Hướng Nhật quả thực nhịn không được, một tay đoạt lấy bữa sáng trong tay nàng, chủ yếu là muốn chứng minh suy nghĩ của mình lúc nãy về loại bánh bao này, mặc dù đã từng ăn qua một lần, nhưng mùi vị sớm đã quên mất, cho nên hôm nay phải cẩn thận nhấm nháp từng chút mới được.

- Anh trả lại cho em!

Mắt thấy bữa sáng của mình bị cướp, Nhâm Quân không vui, thò tay ra muốn cướp về.

Hướng Nhật nghiêng mình tránh thoát, đem nửa cái bánh bao hấp còn lại ném vào trong miệng, nhai nhai vài cái, quả nhiên là trong miệng lưu lại hương thơm, rất có mùi vị.

- Anh…đó là bữa sáng của em mà!

Nhâm Quân mở trừng hai mắt, như thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân lại vô lại như vậy, có thể cướp bữa sáng của nàng đang ăn.

- Anh biết.

Hướng Nhật nuốt miếng bánh bao hấp vào trong miệng, cố ý lộ ra một vẻ mặt hiểu ra cái gì đó.

- Quả nhiên ăn ngon, khó trách hai mẹ con em mỗi ngày bữa sáng đều phải ăn! Ơ, không đúng, nơi này còn có một luồng mùi thơm nhạt, không phải mùi thịt, dường như . . .

Nói tới đây, Hướng Nhật dừng lại.

Nhâm Quân quả nhiên bị lừa, cũng không truy cứu nam nhân vừa đoạt bữa ăn sang của chính mình, vội vã hỏi:

- Dường như là cái gì?

- Dường như theo anh nhớ, mùi hương này giống tương tự “miệng hương” của người nào đó mà tối hôm qua anh đã nhấm nháp.

Hướng Nhật cố ý trêu đùa, sau đó hắc hắc cười rộ lên.


Nhâm Quân lập tức nghe ra nam nhân ám chỉ "miệng hương" là cái gì, chính mình vừa mới cắn nửa miếng, đương nhiên là có "miệng hương" chính mình tồn tại, tối hôm qua vừa bị người này ức hiếp, nhưng không phải là . . . Nghĩ tới đây, rốt cuộc xấu hổ muốn chui xuống đất, nhịn không được tiến lên véo mạnh vào lưng nam nhân.

Hướng Nhật cũng không tránh né, tùy ý nàng "chà đạp" mình, lại còn nắm một bàn tay non mịn nhỏ bé vừa mới cầm bánh bao hấp của nàng, kéo ra ngón trỏ hướng miệng mình nhét vào.

- Anh làm gì!

Nhâm Quân kinh hãi, cho rằng nam nhân là đang đói đến u mê, đem tay của mình cho là lạp xưởng, nhưng mà dù sao đối phương vừa mới đoạt bữa sáng của mình, không phải đói đến mê man tại sao có thể như vậy chứ?

Hướng Nhật cũng không nói lời nào, trực tiếp mút lên ngón tay trong miệng, hai mắt càng mập mờ nhìn cô nàng.

Nhâm Quân cũng biết nam nhân không phải muốn ăn ngón tay của mình, nhưng mà lại lo lắng chuyện khác:

- Anh đừng như vậy, sẽ bị người thấy được đó.

- Yên tâm, trong hành lang này có rất ít bạn học đi ngang qua, cho dù bị giáo sư thấy cũng không có gì, hầu như bọn họ cũng không biết chúng ta là ai. Với lại, chồng ‘ ăn ’ bà xã, đó là thiên kinh địa nghĩa, ai dám có dũng khí nhúng mũi can thiệp.

Nhìn chung quanh một chút không phát hiện bóng người, Hướng Nhật dâm tâm đại động, vòng tay ôm siết Nhâm đại tiểu thư vào trong lòng, hạ thân cố ý ép sát vào bụng nàng, khiến cho nàng cảm thụ cây lửa nóng của mình bành trướng.

Nhâm Quân mặt đỏ rực, kiều diễm khả ái, muốn chống cự dục hỏa đang lấn át, qua triền miên ân ái tối hôm qua, nàng càng rõ ràng uy lực của vật cứng đang tiếp xúc với bụng mình kia.

Nhẹ nhàng vùng vẫy hai cái, Nhâm Quân thấy bất lực, thêm bây giờ nơi hành lang quả thật không có người khác, liền cũng đành cam chịu hành vi vô sỉ của nam nhân. Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt hiện vẻ quái dị nói:

- Có chuyện em muốn hỏi anh!

- Em hỏi đi.

Hướng Nhật đang chiếm tiện nghi, căn bản không chú ý tới vẻ mặt khác thường của nàng.

- Tối hôm qua anh tình cờ gặp Trầm Bội Bội?

- Tình cờ gặp.

Nghe được là đang nói về Trầm đại mỹ nữ, Hướng Nhật nghĩ tới đã có chút buồn cười, tối hôm qua trò đùa dai rất thành công, sợ rằng tới mức cô bé kia thảm hại mà chạy a.

Nhâm Quân trên mặt vẻ quái dị càng đậm, dường như đang cố nén cười:

- Anh tối hôm qua là có hay không dọa nàng?

Hướng Nhật cố gắng nén cười, tay cũng không ngừng nắm vị trí mềm mại trước ngực nàng mà vuốt.

- Nàng và em nói cái gì?

- Nàng nói anh là quỷ!

Nhâm Quân cẩn thận nhìn chăm chú nam nhân, dường như muốn từ trên người hắn nhìn ra manh mối gì.

- Ha ha . . .

Hướng Nhật cũng nhịn không được nữa, cười lớn ra tiếng:

- Nàng tối hôm qua đi tìm em chính là vì nói chuyện này?


Mắt thấy nam nhân cười không ngừng, Nhâm Quân cũng nở nụ cười, dường như vô cùng vui lòng khi nhìn thấy hình dáng mỹ nữ đó bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

- Rốt cuộc việc này là sao? Nàng nói anh đi xuyên tường đó.

- Em tin không?

Hướng Nhật hỏi lại.

- Em còn có cái gì không tin, anh ngay cả bay cũng có thể, xuyên tường chỉ sợ không có gì không được chứ?

Nhâm Quân nhăn cái mũi đáng yêu nói. Đối với nam nhân có thể hay không xuyên tường không phải vấn đề, theo như lời nàng, bay cũng có thể, xuyên tường thì tính là cái gì chứ? Cùng nam nhân tiếp xúc càng lâu, nàng lại càng hồ đồ, từ cao thủ chơi bóng rổ, đến bây giờ có thể bay, năng lực có thể xuyên tường, người này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật giấu mình đây?

- Thực ra cũng không tính là xuyên tường, chỉ là một thủ thuật che mắt, hơn nữa lại là buổi tối, cho nên nàng mới cho rằng anh thực sự đã đi xuyên tường.

Hướng Nhật giải thích, hắn cũng không muốn bị xem là quái vật, có thể bay đã đủ hù người rồi, lại đến có thể xuyên tường giống quỷ, còn có để cho người ta sống hay không đây?

Nhâm Quân thấy nam nhân lời nói chính trực, không giống như là lời nói dối, ánh mắt liền không còn quái dị giống như trước kia như là nhìn quái vật, nhớ lại hình dáng buồn cười của kẻ nào đó, ha ha nở nụ cười:

- Anh không biết, nàng sợ tới mức không dám về nhà, đêm qua vẫn còn ở trong nhà của em ngủ đó.

- Không thể nào?

Hướng Nhật khoa trương la lên.

- Nàng và em có hay không ngủ cùng một chỗ, em không có nói cho nàng biết anh và em vừa mới . . . chứ?

- Anh đi chết đi!

Nhâm Quân không đợi nam nhân nói cho hết lời, đã chặn đứng câu nói của hắn.

- Em làm sao có thể nói cho cô nàng biết anh và em . . . Không cùng anh nói nữa, em đi học!

Nói xong, trong lòng vốn rất xấu hổ, nàng đột nhiên dồn sức vùng ra khỏi vòng tay nam nhân đang ôm chặt mình, trong chớp mắt quay người bỏ chạy.

- Đừng a, Quân Quân, anh còn chưa có kết thúc đấy.

Hướng Nhật vội vàng đuổi theo.

Không ngờ Nhâm đại tiểu thư dường như là quyết tâm không để ý tới hắn, tăng nhanh bước chân hướng phía trước mà chạy.

- Đi chết đi! Sau này đừng tìm em nói chuyện nữa!

Hướng Nhật trong lòng buồn bực vô cùng, mình dường như không nói gì a, như thế nào cô nàng này bỗng chốc đã trở mặt vậy, đành lắc lắc đầu, Hướng Nhật đi về hướng phòng học của mình.

Vừa mới ra khỏi khúc quanh hành lang, từ phía xa đúng lúc lại có một người đi tới, bước chân nhẹ nhàng thêm dáng người uyển chuyển, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của Hướng Nhật.

Đương nhiên, những thứ này ban đầu là không đủ để khiến cho Hướng Nhật ngừng chân, bên cạnh hắn vây đầy các mỹ nữ mỹ lệ rung động lòng người, thậm chí còn có Phạm Thải Hồng là một tuyệt thế yêu cơ, nhìn quen mỹ nữ hắn cũng sẽ không dễ dàng bị nữ nhân khác dụ dỗ.

Khiến cho hắn dừng chân lại chuẩn bị nghênh đón không phải ai khác, chính là chủ nhân dáng hình uyển chuyển kia, mỹ nữ giáo sư Tống Thu Hằng.

Nhìn từ xa xa, Hướng Nhật chỉ thấy nàng so với ngày hôm trước đã hết vẻ buồn phiền, lông mày lộ ý cười. Gặp người còn cúi đầu chào, khiến cho đối tượng bị chào hỏi được sủng ái mà lo sợ.

Hướng Nhật không tránh khỏi trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều, lập tức lui về trong hành lang, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.

Bạn đang đọc ĐỈNH CẤP LƯU MANH của LÝ TIẾU TÀ

Nguồn chép