Thật vậy tháng 4 như một điểm hẹn tôi và an nhàn - một người tình của năm tháng, từ những vụn vặt góp thành từng giai điệu du dương, lãng mạn như một cuộc hẹn hò tôi và an nhàn.



Tháng 4 đến mở đầu bằng những luống loa kèn trắng tinh khôi, trong nắng chớm hạ nồng nàn, trong sự êm ả của những buổi chiều dạo phố buổi tan tầm náo nhiệt, dạo những lối vắng, trong tâm tình lạ lẫm. Hoa kèn về như một vệt son hằn trên áo, một vệt soi trắng chẳng thể nào thấy. Bắt đầu của những bước chân hạ trẻ thơ, đang nhón lên báo chào đời.

''Tháng 4 - hoa loa kèn gọi hạ về khắp phố,

Hè chập chờn nhón bước chân qua,

Trong làn nắng mới lang thang phố,

Lắng chờ ánh hạ vương vai người.''

(Tháng 4 - mùa loa kèn về)

Tháng 4 lại pha thêm sắc vàng của hàng sấu quên mùa hạ và ngỡ là thu, dải những tấm thảm vàng lấp lánh cho những cuộc hẹn hò, vui chơi, cho những con người đang chờ đợi ai. Và tôi lại cứ ngỡ thu mà hạ chưa về, dù làn nắng có rạo rực trong từng trưa sớm, nghe đâu đó vị lá rơi nhả mùi trong đất ẩm, để tháng 4 thêm một hương vị mới.

Tháng 4 như muốn mình là nhất, mình thật tuyệt vời, nhưng quả thật nó thật tuyệt vời trong màu đỏ thắm của lộc vừng, tỏa hương trong ánh chiều buông, thoảng hương nồng theo gió bay vào từng ngõ nhỏ. Rũ từng hàng như đang ôm mặt nước đang thâu một ánh nhìn nỗi xa vắng. Như một nụ hôn đỏ thắm trên môi của bình minh. Như từng đốm pháo hoa nhỏ bé, đang nắm tay nhau hòa nên một điệu nhảy trong làn gió lay.

''Lộc vừng tỏa hương gọi nắng chiều,

Mặt trời xuống bóng hòa sắc đỏ,

Trong màu mơn mởn xanh tán lá,

Nghe vị bình minh, hạ còn nhỏ.''​

Và tháng 4, tôi và an nhàn hẹn hò một nửa, một nửa chờ đợi ngày tiếp đến, để đón từng điều lạ lẫm mới, để đón bao hương sắc, nghe rạo rực bước chân tìm niềm yên an.

Theo Nhật Hy/

báo quê hương online