"EM CỨ VIỆC NGỒI ĐÓ, THẾ GIỚI CÓ ANH LO!"

Có lẽ bức ảnh này phản ánh đúng hiện trạng cuộc sống của hai đứa mình nhất luôn ý: mối tình giữa một anh nông dân và một cô tiểu thư. 

Chuyện cô gái thành thị yêu một chàng trai nông thôn trên đời này chẳng phải hiếm hoi. Đúng kiểu "Em vào đời bằng đại lộ, anh vào đời bằng lối nhỏ/ Em vào đời từ cao tầng, còn anh vào đời từ mái lá" (*). Xuất phát điểm của hai người khác nhau. Tính cách cũng gần như trái ngược. Nhưng họ vô tình vướng vào nhau theo một cách tình cờ nào đó, hay thật chất là một sự an bài của số phận?! 

Anh nông dân vốn tháo vác, quen việc nặng nhọc, dãi nắng dầm sương nên anh giành làm hầu hết mọi việc trong nhà. Những ngày cuối tuần, anh thường chăm vườn cây, dọn dẹp nhà cửa; cô ngồi đung đưa trên xích đu ca hát líu lo, đọc sách, ríu rít kể chuyện nhân vật A, nhân vật B cho anh nghe, góp thêm chút rộn ràng bằng cách bình luận "chiếc ghế đặt ở chỗ này chưa ổn, chiếc kệ đặt góc kia sẽ đẹp hơn". Cô cứ việc ngồi đó, thế giới có anh lo! Xong việc, hai người họ sẽ cùng ăn một bữa giản dị ở nhà, hoặc anh sẽ đưa cô đến một quán có bia ngon và nhạc hay để dùng bữa tối. 

Nếu bỏ qua những màn giận hờn vu vơ, những pha cãi nhau long trời lở đất (mà mình hiếm khi kể), chuyện tình của chúng mình hẳn giống như cổ tích, khiến không ít người ganh tị và ao ước. Nhiều người hỏi mình làm sao để có một cuộc sống nhẹ nhàng như thế. Mình cho rằng ngay từ đầu, chúng ta cần nghĩ đúng và chọn đúng. 

Đoạn này là đời thật, không phải cổ tích, nên thôi hãy cứ thẳng thắn với nhau về những ý nghĩ thực tế đi nào! Nghĩ đúng về vai trò chồng và vợ trong gia đình nhé! Tại sao phụ nữ phải "đảm việc nhà" trong khi rất nhiều người trong chúng ta "giỏi việc nước" hơn và chẳng có tí sở trường hay niềm yêu thích đặc biệt nào với việc nhà, đúng không? Tại sao một người phụ nữ thì phải biết nấu cơm, rửa bát, còn một người đàn ông thì phải biết kiếm tiền "nuôi vợ con"? Nếu người ta ngán ngẩm lắc đầu trước những người phụ nữ không thạo bếp núc, sao không ai phàn nàn khi có đầy những người đàn ông chẳng vít nổi một con ốc vào tường hay chẳng biết thay một cái bóng đèn? Tại sao thước đo đánh giá thành công của đàn ông là sự nghiệp còn thước đo dành cho người phụ nữ lại là gia đình? Chúng ta đã sống trong hệ tư tưởng áp đặt phi lý đó bao lâu rồi? 

Bạn xem, chỉ cần chúng ta nghĩ đúng rồi sẽ tự khắc hành động đúng thôi mà. Dù là đàn ông hay phụ nữ, hãy chọn người lấy một người luôn lo lắng, chăm sóc, ủi an bạn thật tâm theo cách riêng mà họ có thể làm tốt nhất, yêu bạn bằng tất cả sự nồng nhiệt, ủng hộ ước mơ của bạn, hãnh diện khi bạn thăng hoa trong sự nghiệp, vui vẻ chia sẻ công việc nhà với bạn, chấp nhận con người bạn chứ không buộc bạn phải thay đổi hay hy sinh bản thân mình. Người có khả năng khơi lên niềm hạnh phúc bên trong bạn ấy. 

Nếu bạn là cô gái thích chăm sóc nhà cửa và những người thân yêu, cứ tiếp tục trao đi tình thương, sự chu đáo, miễn là đừng quên dành thời gian, sự tôn trọng cho chính bạn. Nếu bạn là cô gái yêu công việc xã hội và vụng về việc nhà như mình, hãy chọn một người đàn ông không hề cảm thấy khó chịu khi bạn trở về nhà sau một ngày mệt nhoài liền lăn đùng ra giường chẳng mảy may động tay động chân đến việc gì. Nếu bạn là cô gái không thích nấu ăn, hãy tìm một người đàn ông hạnh phúc khi vào bếp; hoặc chí ít cùng bạn tìm ra giải pháp chung. Nếu bạn là người đàn ông cảm thấy thoải mái khi được chăm bẵm cho gia đình bằng những hành động nhỏ thì bạn nên tự hào về điều đó.

Ví như việc ở bên anh mỗi phút, mỗi giây, mình đều cảm thấy hạnh phúc, không phải vì anh thường hay làm những hành động bất ngờ hay lãng mạn, mà vì mình được sống đúng với những điều bản thân hằng mong muốn. 

Điểm xuất phát của hôn nhân là hạnh phúc bên nhau và đích đến cũng chính là điểm xuất phát. Chúng ta quanh quẩn trong cái vòng tròn đó mà yêu đương bất tận. Chẳng may lộ trình của hai người không phải là vòng tròn, ắt hẳn, một trong hai người, hoặc cả hai người đã bước ra để tìm đích đến mới, hoặc đã lệch pha ngay từ điểm xuất phát rồi. Vậy nên, xin đừng thiếu bình tĩnh, đừng chọn sai, và nhỡ sai rồi thì đừng đổ lỗi. Người xưa có câu "tiên trách kỷ, hậu trách bỉ". Mọi kết quả trong cuộc sống, là viên mãn, hay bất hạnh, tác động từ bên ngoài chỉ chiếm một phần rất nhỏ, cốt yếu vẫn là bởi chính ta.❤️


hình ảnh(*) Câu rap trong bài "Lối nhỏ" của Đen Vâu.