“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo

Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền....”

          Câu hát bất chợt bước qua tim con, từng lời hát cứ đong đưa, ngân nga cất lên như gợi cho con nhớ về kí ức của một thời thơ ấu ngây thơ, trong sáng mà tinh nghịch, đáng yêu. Và con lại nhớ về hình ảnh mẹ ngày đó, người đã dìu dắt cho con những bước chân đầu tiên trên con đường đời.

          Con vẫn còn nhớ như in, ngày khai trường năm ấy, mẹ là cô giáo chủ nhiệm lớp 1 của con, một giáo viên vừa bước sang tuổi 36. Tuy vậy, nhìn mẹ vẫn rất trẻ đẹp như một thiên thần, thiên thần ấy như có phép màu rất kì diệu, dùng bàn tay của mình lau khô đi những giọt nước mắt đang ướt đẫm đôi bờ mi của chúng con. Chúng con cứ ngỡ rằng mình đang mơ, và mẹ là một thiên thần vô cùng hiền hậu, xinh đẹp, xóa tan mọi nỗi sợ hãi, lo âu nơi trường mới, lớp mới. Con quên làm sao được cái cảm giác ấy, cái cảm giác ấm áp lúc mẹ ôm chúng con vào lòng. Ánh mắt của mẹ, từng cử chỉ của mẹ rất nhẹ nhàng, vỗ về chúng con. Con chỉ mong trở lại với giây phút ngọt ngào ấy con thấy như cả thế giới này bé lại và thời gian như ngừng trôi chỉ có tình yêu thương của mẹ dành cho chúng con mới là tất cả. Chính đôi bàn tay yêu thương ấy của mẹ đã dìu dắt chúng con trở thành những con người của ngày hôm nay!

          Mẹ như một ngọn lửa hồng vậy, lúc nào cũng rực cháy tinh thần làm việc, rất nhanh nhẹn và có một mềm đam mê cháy bỏng và hăng say trong công việc. Trong suốt năm học cấp I, mẹ là giáo viên chủ nhiệm của chúng con. Mẹ luôn sát sao theo dõi tình hình học tập của từng đứa một. Bài nào cũng vậy, mẹ đều giảng giải cho chúng con rất tận tình, chu đáo. Từ phép đến số, phép cộng trừ nhân chia, bảng cửu chương đến cả kiến thức năm học, tự nhiên xã hội, mẹ cũng chỉ bảo rất tường tận cho chúng con. Hơn những thế, qua môn đạo đức, mẹ dạy cho chúng con biết bao nhiêu là điều hay, lẽ phải mẹ chỉ cho chúng con biết thế nào là đúng, thế nào là sai, dạy cho chúng con đạo làm người để mỗi đứa đều trở thành những con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, trở thành những công dân có ích cho đất nước, cho xã hội.

          Mẹ luôn gương mẫu, làm tròn trách nhiệm của một giáo viên, của nghề giáo đối với thế hệ non trẻ cấp Tiểu học như chúng con. Song, trong những giờ học ngoại khóa, mẹ còn cho chúng con biết thêm kiến thức đời sống để chúng con biết áp dụng từ sách vở vào thực tế, trau dồi kiến thức và học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn.

          Có đủ tác phong của một người giáo viên, có một cuộc sống đầy đủ, ai cũng nghĩ mẹ sống rất an nhàn, hạnh phúc. Nhưng ai có thể hiểu được đằng sau vẻ bề ngoài đó là tấm bi kịch của một người phụ nữ không được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.

          Mẹ khổ lắm! Năm con lên ba tuổi thì bố con sang nước ngoài kiếm sống, đến năm con lên mười bố mới về, mang theo một cái gánh nợ to đùng. Mẹ chật vật ngược xuôi, lo ngày, lo đêm... Hạnh phúc xum họp yên ổn chưa được bao lâu thì bố lại mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối quỉ quái. Mẹ đã chật vật, khổ sở thì nay tình hình lại càng khó khăn, nghiêm trọng hơn...

          Vậy là đã được hơn một năm từ ngày bố đi xa, bao nhiêu công việc lại dồn hết lên đôi vai gầy của mẹ. Thương mẹ lắm! Ngày đêm tần tảo lo chuyện cơm nước, nhà cửa. Thỉnh thoảng trong cơn mơ màng, con lại nghe thấy tiếng mẹ khóc nhớ bố. Mỗi tiếng khóc như là một mũi dao đâm thẳng vào trái tim con. Thân mẹ gầy rạc đi mấy phần, hai gò má nhô lên và những nếp nhăn bắt đầu hiện ra. Nhìn mẹ lúc nào cũng buồn rầu, trông già đi đáng kể.

          Bố đi xa đã được hơn một năm, mỗi khi buồn mẹ lại kể chuyện về bố. Có những câu chuyện mẹ kể mà nước mắt cứ lăn dài, ướt đẫm cả vạt áo...

          Kể từ ngày bố đi, mẹ cũng không hay tiếp xúc với người lạ, cũng chẳng để ý một ai. Mẹ thường trêu con rằng: “Mẹ mày mà đi lấy chồng thì mày ra đê ở”. Đôi khi, con cảm thấy canh cánh trong lòng: Con đúng là cái gánh nặng của mẹ, nếu không tại con thì có lẽ mẹ sẽ có được hạnh phúc...

          Ngoài công việc dạy học, mẹ còn chăn nuôi thêm nhiều thứ con vật kiếm thêm tiền nuôi anh lớn đang học trên Hà Nội. Có những lần, mẹ bận quá, muốn sai con việc gì, nhưng thấy con đang học mẹ lại thôi. Mẹ bảo chỉ cần con học giỏi, chăm ngoan thì việc gì mẹ cũng làm được. Thương mẹ, con cũng cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ lòng mong mỏi.

          Bao năm trôi qua, mẹ vẫn đang tiếp tục công việc dạy học trong sự nghiệp trồng người dưới mái trường Tiểu học. Con mong rằng mẹ sẽ tạo ra được nhiều thế hệ học sinh xuất sắc, chăm ngoan để góp phần cho công cuộc xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp hơn.

          Giờ chúng con đã trưởng thành, thế mà lòng con cứ ngỡ như mới hôm qua, mới là một học sinh lớp một mỗi khi xà vào lòng mẹ ấy mẹ à! Mẹ sẽ mãi mãi là một cô giáo tuyệt vời! Mẹ sẽ mãi là cô giáo của đời con!

hình ảnh