Lúc đó tôi mới 6 tuổi và lần đầu tiên phải lòng một cô bạn trong lớp. Tôi thấy cô ấy hôn một cậu bạn cùng lớp mỗi khi tan học, vì vậy tôi đã hỏi cô ấy rằng chúng tôi có thể hôn nhau không. Không ngần ngại, cô bạn đồng ý và hôn chụt tôi một cái. Về nhà, tôi đã dành trọn một buổi chiều để tìm kiếm những bức ảnh cưới trên tạp chí rồi cắt ra và dán vào một chiếc hộp bên trong đựng đầy kẹo. Ngày hôm sau đến lớp, tôi tặng hộp quà cho cô bạn và hỏi rằng cô ấy liệu có muốn cưới tôi hay không.

Tôi nghĩ chúng tôi đã “hẹn hò” trong khoảng một tuần hoặc lâu hơn cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường và cả hai đều giả vờ như chẳng có gì xảy ra. Thật buồn cười là dù cố tỏ vẻ như thế nào, chúng tôi đều không giấu được sự lúng túng của bản thân.

Chúng tôi vẫn có địa chỉ của nhau nhưng chẳng bao giờ liên lạc. Hai mươi năm sau, cô bạn chủ động nhắn tin cho tôi qua facebook và nói rằng cô ấy vẫn có hộp kẹo thiếc năm nào. Và đương nhiên, kết quả đúng như những gì bạn nghĩ, chúng tôi đã nối lại mối quan hệ của cả hai.

Thật buồn cười khi sợi dây số phận lại làm những điều mà mọi người không bao giờ nghĩ đến. Điều đó chứng minh việc tất cả các mối quan hệ trong đời của chúng ta đều đã được sắp đặt từ trước. Và mặc dù, chuyện tình yêu thời thơ ấu không hoàn toàn trở thành những chuyện tình yêu của định mệnh, nhưng nhờ có nó, chúng ta mới có thêm tin yêu vào cuộc sống, tin tưởng vào tình yêu ở đời.