Đến giờ phút này mình vẫn chưa hết buồn và day dứt bản thân các chị ạ! :((


Cuộc sống hôn nhân của mình đúng là lận đận. Mình và chồng mình kết hôn được một thời gian, kể từ ngày về chung sống với nhau cuộc sống lúc thì rất hạnh phúc vui vẻ nhưng có lúc thì cảm thấy ngột ngạt chán nản và muốn chạy trốn khỏi cs hôn nhân này. Chồng mình là một công chức nhà nước lương ổn định và có địa vị trong xã hội nhưng mình k hiểu nổi bản thân nữa hay do cái tính tham vọng của mình quá lớn nên vẫn cảm thấy chưa hài lòng về cs này. Chính vì thế mình đã xin đi làm để có thêm thu nhập chủ yếu là cho bản thân chứ chồng mình cũng chẳng bao giờ bắt ép là mình phải đi làm kiếm tiền để về đỡ đần cho gia đình cả mà anh còn động viên giúp mình kiếm tìm việc làm. Kể từ khi đi làm, chồng mình vẫn là người chồng đắc lực của mình, sáng ra anh dậy sớm hơn mình 1 tiếng để giặt rũ quần áo dọn dẹp nhà cửa để cho vợ có thể ngủ thêm dc một chút sau đó cả 2 vk ck cùng nhau đi làm, anh thường xuyên đưa đi đón về do mình chưa có xe riêng, trưa còn đến rủ mình đi ăn cùng và hay hỏi han nhắc nhở mình những chuyện tế nhị trong cv có thể xảy ra nhất là đối với con gái đi làm mảng kinh doanh sản phẩm như mình thường xuyên phải tiếp xúc với khách hàng và tiếp khách. Mình cũng nghe nhưng cũng chẳng hài lòng vì nghĩ chồng mình hay ghen và hay để ý, hoang tưởng về công việc của mình. Rồi có những lúc mình phải đi công tác xa hà nội, phải đi tiếp khách, liên hoan có những khi đến 9 rưỡi 10h tối mới về người nồng nặc mùi rượu. Vậy mà chồng mình vẫn đợi cửa và chỉ nhắc "em như thế k tốt cho sức khỏe chút nào đâu lần sau uống ít thôi" mặc dù tôi biết chồng tôi k vui chút nào. Tôi đã mặc kệ những lời ngoài tai của chồng tôi nói và đôi khi tôi còn thấy những câu nói đó có ý chì chiết nên tôi đã giận đôi lúc còn muốn bỏ quách cuộc hôn nhân này đi cho xong cho đỡ nặng ng, tôi còn sợ cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến cv của tôi và còn nghĩ sẽ chẳng có con nữa ý chứ như vậy có phải là tôi đang ích kỷ và k nghĩ cho chồng và gia đình chồng k?. Và vấn đề cũng bắt đầu từ đấy: tôi dần có ý nghĩ chán chồng và sẽ bỏ chồng, từ đó tôi hay đi với những anh trong công ty hay nói chuyện và nhắn tin muốn gặp gỡ với những khách hàng mới. Thấy họ có thu nhập cao tôi lại càng ham và muốn đi theo, chồng tôi cũng biết nhưng anh k nói j chỉ nhắc và buồn một mình nhưng tôi vẫn mặc kệ. Thấy chồng cứ im như thế tôi k biết có cớ nào để 2 vk ck cãi nhau nên tôi đã cố tình lưu lại những tin nhắn và cuộc gọi trong máy mình mà k xóa hết đi trước khi về như mọi khi nữa. Ck tôi cũng biết nhưng anh chỉ buồn và hỏi tôi rằng: "em có chuyện j muốn nói vs anh k"? tôi chỉ trả lời cụt ngủn là: "K". Và tôi đã có xe riêng, kể từ đó tôi thường xuyên đi vắng nhà hơn. Đi sớm về muộn có khi cả tuần 2 vk ck k ăn vs nhau bữa cơm nào vậy mà hôm nào ck tôi cũng đợi tôi về để cùng nấu và ăn với nhau. Ck tôi có nhắc em nên về ăn tối thường xuyên hơn chứ anh đi làm về ở nhà có một mình chẳng muốn ăn chút nào, tôi nhìn anh và nhận ra rằng anh đã gầy đi nhiều kể từ khi tôi đi làm. Rồi chuyện j đến cũng đến, tôi đã cáu gắt lên và nói muốn ly hôn. Anh k nói một câu nào mà chỉ hỏi: "em đã quyết định chín chắn chưa?" tôi cũng chỉ trả lời một câu: "Rồi" và bỏ đi với lá đơn đã viết sẵn trong túi xách. Sau đó 3 tháng tôi đã chính thức được tự do như những j tôi muốn thời gian thủ tục lâu do đến khi ra tòa tôi k có lý do j chính đáng để thuyết phục tòa xử lý nhanh giúp tôi. Tòa hỏi ck tôi nhưng anh cũng chỉ trả lời rằng: "tất cả kết quả của ngày hôm nay là do tôi đã k đối xử tốt vs vợ mong tòa hãy giải quyết cho vợ tôi dc toại nguyện". Câu nói đó như đánh vào lương tâm của tôi, lương tâm của một ng "vợ". Tôi dần trở lại cs bình thường của mình và có nhiều mối quan hệ hơn. Thường xuyên đi giao lưu liên hoan vs mọi ng trong cty hay gặp các đối tác làm ăn trước kia của tôi và đôi lúc tôi cảm thấy đây mới là cs thoải mái của riêng mình vs thu nhập hàng tháng khá là ổn. Rồi tôi đã bắt đầu cởi mở hơn với ng đó (do trước kia tôi và ng đó đã thường xuyên đi và ăn uống cùng nhau), trước những lời nói ngọt ngào và trong lúc cô đơn thiếu thốn tình cảm tôi đã trải lòng và ngả vào lòng anh ấy sau nửa năm kể từ khi xa ck. Tôi đã ngỡ mình đã tìm dc bến đỗ thứ 2 bền chắc hơn cho cuộc đời mình và đó là quyết định đúng đắn của mình. Đám cưới của tôi vẫn được tổ chức đầy đủ do gia đình nhà tôi cũng k nặng nề chuyện này và cũng tin vào sự lựa chọn lần này của tôi khi có dc ng ck đúng như tôi và mọi ng mong muốn cao ráo, đẹp trai, lương cao ổn định và hơn nữa là đã có nhà ở hà nội (do tôi cũng là gái hn). Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa các chị ạ: trong đêm tân hôn sau khi mọi ng ra về hết tôi nằm đợi anh trên chiếc giường hp của 2 vk ck, anh mở cửa và lao vào tôi hôn ngấu nghiến một cách thô bạo đôi khi còn làm tôi đau. Anh lột hết quần áo tôi và làm chuyện ấy, cũng có màn dạo đầu nhưng sau đó anh bắt đầu làm một cách hùng hục mà k quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi có ý nhắc là em đau, thì anh đã buông ra một câu làm tôi như chết đứng: "đau có bằng thằng ck cũ nó làm vs cô k?" Nước mắt tôi tuôn trào và nằm im k có cảm giác mặc cho anh ý muốn làm j thì làm đến khi lăn ra ngủ để mặc tôi vs nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn, tôi đã thức trắng đêm mà k sao ngủ dc. Cho đến khi sáng, anh tỉnh dậy và như chưa có chuyện j ân cần hỏi han tôi rằng đêm qua em ngủ có ngon k? rồi đưa tôi đi làm. Tôi đã tự bào chữa cho lòng mình rằng chắc đêm qua do anh ý say quá chăng? nhưng k phải các chị ạ mà nó còn tăng theo cấp độ nhân khi chuyện đó vẫn lặp đi lặp lại và còn thêm cả những câu nhiếc móc nhau đến nhói lòng (chỉ trừ những lúc k ở trên giường thì anh hoàn toàn bình thường). Sống cùng anh cs của tôi hoàn toàn trái ngược vs ng ck cũ của tôi khi mà anh nâng niu và trân trọng k làm tôi đau về thể xác khi nào, nhiều lúc nằm một mình tôi lại nghĩ và thương ng ck cũ hết lòng thương yêu của tôi và thầm mong giá như k có chuyện suy nghĩ bồng bột của tôi thì giờ tôi đã dc hp nhất bên ng ck tuyệt vời của mình rồi hay có lẽ tôi tham lam quá chăng :((. Sống dc một thời gian vs ng ck mới tôi cũng nhận ra anh k chỉ có tôi là vợ mà còn có nh ng con gái khác xung quanh giống như khi đến vs tôi. Đến khi tôi phản ứng thì anh còn tát và nói: "ngày đấy tôi chỉ tò mò nên mới lấy cô vì tôi cũng có tuổi rồi, cô dc tôi lấy là may lắm rồi, cái loại như cô phải thế nào thì thằng kia nó mới bỏ chứ"? Câu nói đó một lần nữa giết chết tôi hết lần này đến lần khác cứ như chết đi sống lại sống mà k bằng chết. Giờ đây tôi đã sai lại càng sai khi đã bỏ đi ng ck hết mực thương yêu chiều chuộng mình để rồi phải chịu quả báo như thế này. Tôi viết tâm sự này cũng chẳng mong j hơn chỉ mong các chị em nào đang có ý định bỏ chồng thì hãy nhìn nhận cho thấu đáo và có quyết định đúng đắn vì đôi khi ng ck mình đang có trong tay đấy mới là ng chồng tuyệt vời và thật lòng vs mình các chị ạ (tất nhiên là cũng tùy ông ck :D). Tôi mong các chị hay cho tôi một lời khuyên chân thành trong những lúc tuyệt vọng ntn vs ạ :((:((:((