Đọc sách ở đâu xa...

Mỗi người trên đời tôi gặp đều có giá trị như quyển sách, rất đáng để đọc và học.

Tựa đề cuốn sách này với tên gọi là “Ngoại tình” –  Tác giả : Paulo Coelho – Bản quyền tiếng việt Công ty Văn Hóa & Truyền thông Nhã Nam, NXB Hà Nội.

hình ảnh

Tôi được tặng cuốn sách này từ một Người Sếp Lớn, bước ra ngoài công việc thì anh là một người “thầy”. Đây là món quà tặng thưởng dành cho toàn thể nhân viên trong chuyến công tác đến Nam của anh.

Mỗi người được ban tặng cho 1 quyển sách, trong đó có 2 sự chọn lựa :

  1. Nhà giả kim
  2. Ngoại tình

Anh bảo việc chọn lựa quyền sách theo tựa đề sẽ nói lên tính cách công việc và cuộc sống của bạn.

Qủa thật – Đúng không sai, tôi là con người sống thiên về cảm xúc.

 “Ngoại tình” cuốn sách với tựa đề lôi kéo người đọc, với tôi lúc này luôn thôi thúc và cuốn hút tôi chọn ngay.

Nhiều người đồng nghiệp của tôi khi ấy bảo rằng cái tên sách chỉ nói lên về vấn đề gia đình, chuyện phụ nữ, cũng quá đỗi bình thường khi ngoài kia nhan nhãn những cộng đồng như web trẻ thơ, hay trang báo tin tức về phụ nữ, … ngày nào cũng cập nhật mới về chủ đề này. Bởi vì chủ đề này rất dễ thỏa mãn cảm xúc vị giác người đọc, nhất là đánh vào tâm lý đám đông và thị hiếu của chị em phụ nữ chúng tôi.

Nhưng tôi chọn nó chỉ vì lý do đơn giản : Tôi muốn tìm hiểu về nó.

Tôi muốn tìm hiểu về cung bậc cảm xúc cuốn sách từ nội tâm tác giả, tâm lý và văn hóa phụ nữ ở tận châu lục xa xôi kia có khác biệt gì so với thực trạng phụ nữ chúng tôi hiện tại ở xã hội này hay không ? Khi mà thực tế rằng, vấn nạn ngoại tình đang có nguy cơ lây lan cao, nhan nhản đầy mọi hẻm ngách từ nhà đến văn phòng.

Tôi muốn đọc về sách đơn giản vì tôi muốn hiểu

Thoạt đầu khi tôi đọc, cuốn sách chứa đựng ngôn từ và viễn cảnh “người lớn”, không phù hợp cho trẻ vị thành niên, tuy nhiên càng đi sâu vào trong là nội tại vấn đề được tác giả diễn tả rất thực về cung bậc và cảm xúc của nhân vật chính.

Điều khác biệt duy nhất là sách có phần “hơi khó hiểu”, chưa thích hợp cho những bạn chưa lập gia đình.

Tôi đã đọc xong quyển sách trên từ rất lâu, đọc lại thêm lần nữa, nhưng phải mất hơn 3 năm sau đó thì tôi mới hiểu hết về nó.

Mặc dù có phần rắc rối và hơi khó hiểu, nhưng tôi chỉ hiểu theo cách đơn giản “phần lớn các cuộc ngoại tình đều do họ yêu bằng cảm xúc khi gặp đúng đối tác”, và bản năng người trong cuộc, họ vẫn sẽ không nhận định ra đâu là tình yêu và đâu là cảm xúc.

Một khi hôn nhân không còn cảm xúc, họ sẽ cảm thấy cái tôi của người bạn đời mình quá lớn, dẫn đến bản ngã “vi phạm luật hôn nhân” là bản năng, và sau đó thì họ sẽ phân biệt đâu là nhất thời và đâu là “tình yêu” gắn bó thật sự…

Và ngày càng có nhiều cuộc hôn nhân tan rã, hoặc thiếu đi tính bền bỉ. Một yếu tố lớn cấu thành và quyết định nên vấn nạn này đó là ngày nay, phụ nữ tự chủ tài chính rất nhiều, họ không phụ thuộc vào đàn ông. Cho nên một khi họ không thích thì họ đứng lên độc lập, chọn cho mình lối đi riêng. Vì vậy việc ly hôn gần như chiếm tỷ lệ rất cao khi gia đình không hạnh phúc – Và vấn nạn “ngoại tình” chiếm phần cao nhất trong số những nguyên nhân hôn nhân không hạnh phúc.

Liệu rằng, có ai dám chắc là bền bỉ, và sẽ theo đuổi đến tận cùng cuộc hôn nhân của mình, khi trãi qua khốn khó…

Tôi chợt nhớ về chị…

Chị là người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng ngoại hình sáng. Chị gốc người Phú Yên, thuở nhỏ ba mẹ mất sớm phải ở với ngoại nên không có cơ hội học nhiều. Mới lên cấp 2 hay hay đúng hơn mới tốt nghiệp lớp 9 chị đã bỏ học rồi vào Sài Gòn mưu sinh.

Chị làm công nhân cho một phân xưởng sản xuất nhỏ, đến năm 20 tuổi hơn thì chị gặp anh.

Anh gia cảnh kinh tế cơ bản, bố mẹ sống ở vùng ven 1 huyện ngoại thành. Trong nhà có 3 anh chị em, anh là con giữa, một chị lớn, và 1 người em trai.

Bố mẹ anh viên chức nhà nước đã về hưu. Chị lớn và em trai đều học cao hiểu rộng, người chị lớn đi làm ở cơ quan nhà nước còn cô cậu em trai thì làm nhân viên một ngân hàng lớn.

Anh tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính kế toán, ra trường làm cho 1 công ty khác 2 năm rồi mới chuyển sang làm kế toán tại công ty này thì gặp chị, chị làm công nhân ở phân xưởng sản xuất hàng may mặc.

Cô công nhân nhỏ nhắn, xinh xắn, nói chuyện lại có duyên, anh yêu chị và hoàn toàn không nghĩ đến gia cảnh, hoàn cảnh hay học thức.

Gia đình anh chê bai chị không xứng với anh, bố mẹ anh không chấp nhận chị vì hoàn cảnh : Thứ nhất dân tỉnh, thứ 2 nghề nghiệp không xứng đáng, chưa kể học thức không đến nơi đến chốn.

Bất chấp sự ngăn cản của gia đình anh, anh vẫn đi đến quyết định cưới chị khi cả hai vừa quen nhau 6 tháng.

Hai người vẫn tổ chức hôn lễ. Ngày anh chị kết hôn không có bóng dáng họ hàng hay bà con của phía anh. Đám cưới đôi vợ chồng trẻ vẫn diễn ra trong êm thắm. Bạn công nhân cùng phân xưởng nói chị may mắn khi cưới được anh.

Rồi giọng chị chậm rãi từng chút một, chị kể : Những năm tháng đó là những năm tháng chị khó quên nhất trên đời.

  • Không tiền
  • Không học thức. Cũng chỉ vì nghỉ học sớm, mang tiếng công nhân

Gia đình anh thì hết lời miệt thị, mỉa mai và không bao giờ chấp nhận chị. Họ từ luôn cả anh. Họ bảo rằng “anh dại dột”, bố mẹ anh cho ăn cho học đàng hoàng, biết bao cô gái không lấy mà ngu muội lao đầu vào chị.

bất chấp tất cả anh vẫn cưới chị

Khi cưới xong chị vẫn đi làm công nhân, chị quyết định không có con vội mà ban ngày cày cuốc mưu sinh, tôi về đi học thêm bổ túc văn hóa với mong muốn được tốt nghiệp cấp 3, rồi tiến xa thêm một chút là học Đại Học ở một trường nào đó, học từ xa hay học tại chức cũng được,

Với chị lúc này, ý chí theo học đến tận cùng để không phụ lòng anh và quan trọng hơn cả: Để có nghề nghiệp ổn định, và để có kiến thức làm kinh doanh cũng được, và để gia đình anh chấp nhận chị hơn.

Rồi thoắt cái cũng hơn 2 năm trôi qua, chị nhanh chóng tốt nghiệp cấp 3 bằng bổ túc văn hóa, rồi chọn học 1 trường đại học tại chức, chuyên ngành quản trị kinh doanh.

Ba mẹ chồng chị vẫn xót cho con trai, bảo anh chẳng khác nào “uổng công xúc tép nuôi cò, đến khi cò lớn cò dò lên cây”, vì lý nào vợ chồng kết hôn lâu rồi mà không sinh cho anh được mụn con, lại còn nuôi chị ăn học khi đã tầm hai mươi mấy tuổi rồi.

Với bằng tốt nghiệp 12/12, chị dễ xin việc hơn so với khi chỉ học đến lớp 9. Chị chọn công việc làm nhân viên Sale cho một một hãng mỹ phẩm nhập từ ngoại. Ngày đi làm việc, tối về vẫn duy trì công việc học.

Chị ăn nói có duyên, xinh đẹp, lại có kinh nghiệm trãi đời sớm nên nhìn vào khách hàng rất hiểu nhu cầu và thị hiếu khách, nhanh chóng bán được hàng.

Có thể nói chị chỉ chị hợp với nghề bán hàng, lượng khách hàng và mối lái đến với chị tăng lên nhanh chóng. Chị làm khá tốt nên được sếp tin tưởng, lương thưởng và hoa hồng cao, rồi nhanh chóng thăng cấp lên quản lý. Thời gian này chị cũng vừa làm vừa học.

Sau một thời gian chăm chỉ, chị cũng tốt nghiệp đại học, và may mắn lại tích lũy thêm được số vốn trong thời gian vừa làm vừa học. Chị mở một cửa hiệu kinh doanh quần áo.

Vốn dĩ trước kia chị làm công nhân bên ngành hàng may mặc, sẵn có kinh nghiệm về ngành và sản phẩm cộng với năng khiếu bán hàng, một chút kiến thức về quản trị kinh doanh đã được học và thêm nhiều mối quan hệ được quen biết với khách hàng giới thượng lưu. Vậy là công việc kinh doanh của chị trên đà phát triển.

Sau khi tích lũy một số vốn lớn từ công việc kinh doanh hiệu quả, thì chị mới nghĩ đến chuyện mua nhà. Lúc này chị cũng vừa tròn 31 tuổi, mới nghĩ đến việc có con.

Vậy là họ đã duy trì được cuộc hôn nhân bền bỉ hơn 11 năm, mặc dù nhiều sự cản ngăn đến từ phía gia đình anh, hơn nữa anh với chị lại chưa có con cái ràng buộc nhau, vậy mà họ vẫn gắn kết với nhau ngần ấy năm. Mặc cho bố mẹ anh vẫn chưa nguôi ngoai chuyện không chấp nhận chị, gia đình anh vẫn hy vọng một ngày nào đó anh đổi ý mà lấy vợ khác làm lại từ đầu.

Phần chị mặc cảm vì ác cảm phía gia đình chồng dành cho mình, nhưng chị vẫn thương và tôn trọng anh, nên dịp lễ tết vẫn theo anh về nhà, mặc dù không ai chấp nhận, nhưng lâu ngày cũng thành thói quen. Nhà anh cũng quen dần với sự hiện diện của chị nhưng để chấp nhận chị là điều không thể.

Chị kể thêm, khi quyết định mua nhà, anh chị còn thiếu một ít tiền thì nghĩ ngay đến việc vay ngân hàng chứ chẳng dám mượn người thân, nhất là ba mẹ anh. Nhà anh cũng thuộc diện có của ăn của để từ đất đai ông bà xưa để lại. Nhưng từ lúc sống với chị, anh đã bị tước quyền thừa kế. Xem ra hai vợ chồng đi lên từ đôi bàn tay trắng.

Lúc này, anh có nhờ người chị gái cầm giúp sổ hộ khẩu của anh để công chứng mua nhà thế là cả gia đình anh biết chuyện vợ chồng chị mua nhà. Đến giờ gia đình anh vẫn nghĩ, mọi của cải tích góp của vợ chồng đều do 1 tay con trai họ gầy dựng, chị chẳng có lấy một xu khi cưới thì lấy đâu ra tiền mua nhà.

Bố mẹ chồng lúc này gọi anh chị về tiếp chuyện. Bố anh bảo trước mặt con dâu: "Bây có mua nhà thì để chồng đứng tên rồi cam kết tài sản riêng".

Lý do họ khuyên một mình anh đứng tên vì sợ chị hôi của, sau này chị bỏ anh hoặc anh không còn sống với chị thì chị sẽ ôm ra tài sản ra đi khi đó anh sẽ khổ.

Nhưng chị thương chồng, người đã gắn bó với mình từ lúc mình chưa có gì cả, thương anh ấy hiền và quan trọng nhất chị bảo “chị tôn trọng anh”. Anh đang ăn đời ở kiếp với chị chứ có phải gia đình anh đâu.

Hơn nữa cũng muốn anh nở mặt với gia đình và bà con, nên cũng không lên tiếng phân bua và không cố giải thích.

Nếu lúc đấy lên tiếng chẳng khác nào làm mất mặt anh, mà một khi làm mất mặt chồng mình chẳng khác nào mất mặt mình, chị im lặng nhẫn nhịn rồi cho qua chuyện.

Nói về công việc của anh, anh vốn dĩ hiền lành, không quen với những con số, nên ra trường rất lâu rồi mà anh vẫn chỉ tồn tại ở mức vị trí nhân viên. Rồi công việc áp lực, anh nản nên nghỉ luôn việc.

Lúc đấy thấy chị buôn bán cũng hiệu quả nên anh ở nhà phụ chị kinh doanh cửa hàng quần áo, rồi làm các công việc như giao hàng, lấy hàng, nhưng thật chất việc kinh doanh chính và quản xuyến vẫn nằm ở chị.

Kể thêm, người em trai chồng lấy vợ trúng cô vợ gia đình cũng có điều kiện, có nhà ở mặt phố, lần nào về quê, vợ chồng người em cũng có xe ô tô đưa rước.

Thấy trang trọng chứ hỏi ra mới biết, người em trai làm nhân viên nhân sự cho một ngân hàng bấy lâu nay chưa thăng tiến (cũng là đi làm công ăn lương), còn cô vợ cũng là nhân viên ngân hàng, nhà cô vợ tuy bề thế quyền lực nhưng tiền cũng là của cải của gia đình cô ấy. Hai vợ chồng họ tự lực cánh sinh thì đã là bao so với những gì chị làm.

Nhưng bố mẹ chồng chị rất lấy làm tự hào về người em trai, rằng lấy vợ có học thức và ít ra có của cải vật chất hào nhoáng, còn chị vẫn mãi là xuất thân từ đứa “công nhân” thấp kém, ăn học không đến nơi chốn.

Có hôm chị anh chị về nhà thăm ba mẹ chồng dịp lễ, anh chị vẫn chạy chiếc xe cũ ngày đầu thuở lập nghiệp. Anh chị vẫn chọn cách sống bình lặng, không ồn ào cũng không phô trương. Bố mẹ chồng thấy vậy xót con trai “đường rộng không đi thích đi đường hẹp, số mày đã bần bao năm rồi còn không làm gì nở mặt nở mày bố mẹ...”

Chị nghe bố mẹ chồng nói vậy tuy rất buồn, nhưng không cãi lấy nữa lời, lẳng lặng rồi về. Lễ tết vẫn về thăm cho có phải phép và nể nang chồng mình, nhưng về rồi không chơi lâu rồi viện cớ có việc đi sớm vì chị hiểu nếu ở lại chắc chị chịu đựng cũng chỉ có giới hạn…

Có một lần tình cờ một người bà con phía chồng có đến thăm cửa hàng quần áo của chị, họ biết được câu chuyện cơ ngơi bề thế từ một bé nhân viên kể lại do chị gầy dựng, anh góp phần nho nhỏ. Họ cũng có nhận định hiểu biết nên đem chuyện về kể lại cho phía nhà chồng chị nghe, kể từ đó phía nhà chồng quan tâm chị nhiều hơn, họ thay đổi tư duy không còn khắt khe khi dễ như trước.

Bây giờ thì mọi chuyện của chị cũng dần qua, giờ trong tay chị cơ ngơi có hơn 10 tỷ, vài miếng đất ở vùng ven và ngôi nhà mới sắm khang trang, cô công chúa nhỏ xinh xinh nay được hơn 4 tuổi.

Tôi thấy người phụ nữ này gìau nghị lực, và chịu đựng giỏi. Quan trọng nhất là cô không phân bua hay hơn thua với một ai, vậy là chăn êm nệm ấm vẫn giữ cho đến tận bây giờ, thử hỏi bây giờ có còn mấy ai được như chị vi hai chữ “chịu đựng”.

Một khi bạn muốn thành công, thì học thức, xuất thân hay địa vị không quan trọng bằng ý chí. Từ một cô công nhân tỉnh lẻ chị kết hợp thêm tí kiến thức và hiểu biết xã hội, chị cũng thành công. Bằng cấp chỉ là nền tảng cơ bản, không quyết định yếu tố thành công của một người.

Hiểu trọn vẹn 1 cuốn sách khó hiểu sau khi học được kỹ năng sống từ những điều đơn giản của chị.

Đọc sách không ở đâu xa - Tác giả Minh Minh

Đọc sách không ở đâu xa, mỗi người trong đời chúng ta gặp, bạn bè xung quanh ta đều là một quyển sách đáng đọc và học hỏi.

Một lần nữa cảm ơn người đã tặng tôi sách, vì từ đó giúp tôi thay đổi mình hơn !

** Có một quyển sách thú vị từ một người bạn mà tôi chọn lựa để đồng hành đến trọn đời, cho đến tận bây giờ tôi muốn dành phần khó hiểu nhất ở những trang cuối chỉ đến khi đi hết quảng đường thì tôi mới đọc nốt**

Bài viết dành riêng để tặng hội chị em.

Trích : "Nhật ký chuyện nghề ngân hàng"

Tác giả : Minh Minh

Xem thêm : Bài học về tư duy lợi ích chu kỳ 10 năm bất động sản.