Chuyện của em khi kế ra đây,em nghĩ cũng na ná như bao trường hợp của các chị trên diễn đàn.Em đã từng đọc đã suy ngẫm mà sao ko thể thấm ko thể nguôi ngoai được.Đúng là có trong cuộc mới hiểu hết nỗi đau của người bị phản bội.Em đau quá mọi người ơi,nỗi đau phải 1 mình gặm nhấm không được ai chia sẻ...


Câu chuyện của em đây ạ:Em gặp chồng em cách đây 5 năm khi em đăng kí học AV tại 1 trung tâm có tiếng ở HCM.Em là dân tỉnh lẻ lên tp để học ĐH ở trọ cùng với bạn sống cuộc sống êm đẹp và vui vẻ như bao nhiêu sinh viên cùng trang lứa.Gia đình em là gia giáo và có chút tiếng tăm ở quê,em lại là con gái út nên rất được ba mẹ yêu thương.Theo nhiều ng đánh giá thì tính em ngông và cá tính,ngoại hình thì trắng trẻo xinh xắn.Nói chung cũng cảm ơn trời đất so với nhiều ng cuộc sống của em khá hoàn thiện.Chồng em lúc đó là thấy dạy TA hơn em 8 tuổi.Đây là 1 tuýp người vui vẻ,nhiệt tình,chuyên môn cao rất hút học sinh,ngoại hình cũng rất ok.Khi đó em cũng trải qua nhiều mối tình,tình cảm cũng ko phải non nớt bồng bột.Cái gì đến thì nó phải đến,tụi em có tình cảm rồi yêu nhau rất nhanh.Em tự nhận mình là sống rất thoáng trong chuyện nam nữ những không phải dễ dãi,em yêu ai yêu hết mình và rất sâu đậm.Tính em rất rõ ràng chia tay thì cho ng khác cơ hội còn quen nhau thì chung thủy với 1 người.Lúc đó em cũng có xích mích với 1 số ng bạn trong phòng nên quyết định tìm nhà khác trong lúc tìm nhà ko ra thi a để nghị em về ở chung vì anh đang ở với đứa em gái.Em thấy cũng ok nên dọn về ở chung và cho đến bây giờ em cũng ko biết đó là sai lầm hay đúng đắn nữa.3 năm ở bên nhau là 3 năm đầy ắp kỉ niệm hạnh phúc và đau đớn.Từ hai cá thể hoàn toàn độc lập nhập làm 1 có rất nhiều thứ ko thể dung hòa.Khoảng cách 8 năm ko là gì vì em thấy mình từng trải còn anh thì vẫn ham chơi.Hai đứa đều sống cho thỏa mãn cá tính của mình mà ko để ý đến cảm xúc của nhau.Yêu nhau mà cãi nhau như cơm bữa,giận hờn khóc lóc nhiều ko kể xiết,nói nặng nói nhẹ xúc phạm nhau cũng có.Nhiều khi tưởng ko thể vượt qua được nhưng vì ở chung nên lại hàn gắn,chồng em là ng đàn ông khá cộc tính ít khi bày tỏ tình cảm nhưng ko phải là vô tâm ko hiểu.Cái gì anh cũng biết,cảm xúc e tn,em muốn đc chiều chuộng ra sao,a làm j em mới thích a đều biết hết nhưng anh ko làm.Có lẽ cũng từ phía em,em là đứa rất nóng nảy,ít khi kiểm soát đc tình cảm lời nói của mình.Khi giận luôn nói ra những lời khó nghe cay nghiệt hay làm đau ng khác.Rồi những năm tháng đó cũng qua tình cảm của em cũng vậy và em rất tin tưởng chồng.Tụi em đăng kí kết hôn và làm đám cưới như bn cặp đôi khác.Sau đó em có thai liền vì 1 phần 2 vc ko thích trẻ con lắm,có sớm chăm sớm sau này đỡ cực và năm vừa rồi cũng là năm tốt.Cũng phải nói thêm 1 phần chuyện quan hệ vợ chồng em về sau ko hòa hợp lắm.Chồng e thường không thỏa mãn nhưng anh luôn nói những chuyện đó ko quan trọng nên em vô tâm ko để ý tới.Ngoài những vấn đề trên ai nhìn vào cũng thấy gđ em rất hoàn hảo,vc đẹp đôi có cv tốt sắp có baby.Chồng em là ng rất giỏi trong công việc trong cuộc sống.Anh đều có thể tự làm ko cần nhờ vả ng khác:nấu ăn,may vá,sửa xe.điện,nước,đóng kệ,bàn,viết chữ đẹp,khéo tay...Nói chung người khác làm đc j anh làm đc đó.Anh đã làm và dành cho em rất nhiều thứ mà bây giờ nghĩ lại em muốn khóc quá.Em luôn tin tưởng chồng mình tuyệt đối cho đến cái ngày em phải về quê sinh con và quyết định ở lại.Anh vẫn đều đặn lo lắng chạy đi chạy về chăm sóc hai mẹ con.Anh là ng đàn ông rất tốt ko nề hà giúp đỡ vợ và chăm sóc con,quán xuyến gia đình.Tuy vậy em sinh con xong bị stressed vì chưa quen với vc chăm con,rồi sinh đau đớn xa chồng cô đơn,tùng tú vì ko quen ở nhà,tính em hướng ngoại mà.Nên tụi em cũng có tranh cãi suốt nhưng sau đó chồng em cũng qđ về quê từ tết vừa rồi cùng em chăm soc bb.Nếu chuyện chỉ có vậy thì quá đơn giản phả ko các chị?nhưng cách đây 1 tháng vào cái đêm định mệnh đó ma xui quỷ khiến thế nào chồng e lại để đt trên phòng cạnh chỗ em nằm.Tn đến em vô tình đọc được,1 số ko được lưu trong máy nhưng chồng em vẫn trả lời,tuy chồng em tl ko có j mùi mẫn tình cảm nhưng từ phía số đt kia nt rất tc và mập mờ khó hiểu còn có cả kí hiệu riêng.Em là ng đủ thông minh và nhạy cảm để hiểu ra vấn đề j.Lúc đầu em hỏi chồng em to tiếng lấp liếm nói là tc từ phía ng đó.Đó là 1 cô bé học trò trong nhóm học trò ruột của ck em,em có biết.Rồi từ cái ngày đó mỗi ngày em tìm hiểu chồng em lại thú nhận thêm 1 chuyện rồi cô bé kia chủ động nt cho e xl.Nó như 1 cái chết từ từ với em vậy.Đầu tiên là biết 2 ng có tc với nhau có chở đi chơi tn tkia sau đó cao hơn nữa là đã từng quan hệ với nhau.Từ cái ngày cuối cùng em biết cái điều ghê gớm nhất em như con ng khác.1 đứa con gái vốn nóng nảy,thẳng thắn mà nay thu mình lại.Lúc đó em ko nói nổi với chồng 1 tiếng,ko to tiếng dằn vặt ko trách móc chỉ có thẫn thờ và khóc.Dù lúc đó chồng em đã tự cắt đứt hoàn toàn chỉ từ phía ng kia llac(e đã xác nhận),chồng em cũng hết sạch tình cảm e biết,chuyện này lúc em biết cũng kthuc gần nửa năm rồi nhưng em vẫn đau quá các c ơi.Chồng em ko thanh minh nhiều chỉ nói về chuyện đó thế này:Lỗi của anh rất lớn,a đã làm mất niềm tin của e,a cũng ko biết sao lại làm như vậy.Thứ nhất do anh được thích trước và ng đó chủ đông tiếp cận anh,nhóm học trò hay gọi anh là papa và xưng con gái.Cô bé đó lại xinh xắn mơn mởn chủ động dâng hiến.Sau này em chủ động tìm hiểu những ng trong nhóm thì biết đc là đúng và cô bé kia cũng xác nhận.Chồng e thời gian đó vừa xa vợ vừa thiếu thốn tình cảm lại hay cãi nhau.Chuyện tình cảm vc lại ko hòa hợp nên tự nhiên nó thành vậy.Chồng em nói vì muốn thỏa mãn nên lợi dụng cô bé kia sau này cũng đã nói thẳng điều đó với cô ấy .Vì tình cảm ng đó dành cho ck em là rất lớn và cũng sống dở chết dở khi em biết chuyện và ck em ko muốn tiếp tục giữ mối quan hệ bạn bè nữa sợ em suy nghĩ.Từ ngày sau chuyện đó,e cũng sn rất nhiều đến chuyện chia tay,2 đứa nói với nhau rất nhiều.E cũng thấy phần lỗi của mình là rất lớn đã gián tiếp đẩy chồng cho ng khác.Cả hai đứa đều thấy 5 năm qua sống với nhau thật hoài thật phí không trân trọng tình cảm dành cho nhau.Đến khi gần mất nhau mới hiểu là yêu nhau và cần nhau như thế nào.Em nói với chồng ko cần ng đàn ông có trách nhiệm với gia đình với vc,em cần 1 ng yêu em thật lòng và sống với em đến chết.Em biết tc chồng dành cho mình rất lớn,vì bản tính chồng em ko vì trách nhiệm hay những cái đại loại mà vậy đâu.5 năm qua lần đầu thấy chồng khóc lần đầu thấy chồng mềm yếu,lần đầu thấy ck như 1 đứa trẻ làm việc có lỗi sợ hãi bị mất hết tất cả sợ ko được thương yêu.Và em đã chấp nhận tha thứ cho ck và hai đứa lên plan hẹn hò lại.Thậm chí khi cô bé kia ll em cũng nói chuyện nhẹ nhàng chia sẻ rồi khuyên nhủ chưa 1 lần oán than trách móc.Ko ai biết em khổ sở đau đớn tn,xấu chàng hổ thiếp,đã chấp nhận tha thứ cho ck thì ko đc hé răng nói với ai dù đó là bạn thân anh chị hay cha mẹ.Vì như vậy là cắt đường sống của chồng,ko cho vk cơ hội.Nhưng vậy em càng nổi điên.1 tuần trôi qua khá êm dịu nhưng đi làm thì thôi cứ có thời quan là em càng nhớ đến rồi lại tưởng tượng.Em ko chịu nổi em thấy mình ngu ngốc ko giữ nổi hạnh phúc rồi có lúc lại oán hận chồng vì đã đối xử với em như vậy.E yêu chồng e rất nhiều muốn tha thứ nhưng em ko quên được,em chưa bao giờ làm lỗi với chồng dù có những lúc cô đơn và thất vọng ghê gớm.Em bị ám ảnh nhiều quá các chị ơi,nó như con sâu đục khoét cơ thể em, rồi khi em say em lại về nói năng lảm nhảm dằn vặt chồng.Bây giờ thì nói j anh cũng nhịn và ôm em chia sẻ nhưng em ko biết làm sao để quên chuyện này để sống tiếp.Em muốn ra đường xe tung cho tẩy não cũng đc,quên để sống.Chia tay thì cả hai ko thể vì còn yêu nhau rất nhiều,còn con em mới 8 tháng,viết đơn rồi lại ôm nhau khóc.Chồng em hốc hác gấy rộc ng thấy rõ,lúc nào cũng căng thẳng lo âu.Thật ra nếu ko biết chuyện này có lẽ tui em cũng ko nhận ra đã đánh mất nhau như thế naò lai tiếp tục sống tệ với nhau nhưng nói thật bài học này cho em 1 cái giá quá đắt em mua ko nổi.Bao nhiêu lần em ước giá như rồi lại giá như cho em 1 cơ hội khác để nhận ra mình sai ví như em bệnh nặng sắp chết đc chồng quan tâm chăm sóc hoặc ngc lại đủ để em dịu đang đủ để em thay đổi.Rồi em cứ nghĩ đến mốc thời gian đó khi mình fai 1 mình chăm sóc con ck mình lại như vậ???em ko thể giải thoát khỏi những sn chuyện đó rồi nghĩ đến hai ng làm j làm j với nhau em đau đớn chịu ko nổi rồi tự xỉ vả mình vì ko nhận ra sớm để ngặn chặn....Ai giúp em với ko em chết mất em ko muốn sống như vậy đâu?sống vậy thà chết đi sướng hơn.1 mình em chịu đựng nỗi đau 1 mình ko ai chia sẻ,em muốn đập phá muốn khóc lóc la hét nhưng ngày nào em cũng phải mang 1 bộ mặt tươi tỉnh như ko có j ra ngoài.Bậy giờ về nhà 2 vc ko nói đc j,ko khí rất kinh khủng.Có ai đã từng tha thứ cho ck ngoại tình ko ạ?rồi các chị sống tiếp có happy trọn vẹn ko ạ?ai cũng đc làm ơn cho em lời khuyên hay chia sẻ câu chuyện của mình để em lấy đó làm động lực vượt qua trong thời gian này đi ạ....Em ngàn lần cảm ơn sâu sắc.