Tôi không biết các bạn có muốn nghe câu chuyện của tôi không nữa. nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ một phần nào để có thể cảm thấy được nhẹ nhõm hơn.


Tôi kết hôn đầu năm 2013, đến đầu năm 2014 tôi đón nhận tin vui được lên chức làm mẹ.Quá trình mang thai chắc bất kì người phụ nữ nào đã có con đều có thể cảm nhận được nỗi vất vả xen lẫn hạnh phúc trong đó.


Mang thai đến sáng thứ 2 thì tôi bắt đầu có những triệu chứng của ốm nghén, có thể nôn bất kì lúc nào, và còn thường xuyên bị tụt huyết áp, có một lần vợ chồng tôi ra ngoài ăn sáng, lúc chuẩn bị ăn thì tôi bị tụt huyết áp, tôi cảm thấy choáng váng và muốn xỉu, chồng tôi chở về nhà, trên đường về thì tôi xỉu không còn biết j cả. Về đến nhà là chồng tôi quát mắng đòi đưa tôi đi bỏ cái thai, tôi buồn lắm. Thời gian sau đó tôi vẫn kiên trì nâng niu chăm sóc bé con trong bụng tôi ngày một lớn dần


Có lẽ ai cũng vậy lúc sinh đẻ là lúc cần đến mẹ của mình nhất, tôi cũng vậy, mang thai đến tháng thứ 8 là tôi xin phép chồng và bố mẹ chồng được về trên ngoại sinh, bố mẹ tôi cũng có gọi điện thoại xuống để xin phép cho con gái được về nhà sinh, và đều đã được đồng ý. Chuyện cũng chẳng có j nếu như ngày hôm sau mẹ chồng tôi liền gọi điện lên (nhà chồng tôi ở La Ngà- Định Quán- Đồng Nai) nói với tôi rằng: “ Tao đã mua mày từ tay bố mẹ mày rồi,giờ tao muốn làm gì mày thì tao làm, tao nói ở đây sinh là ở đây sinh”, tôi thật nghẹn ngào không biết nói gì hơn nữa, về nói với chồng, anh ta kêu: “bà ấy nói gì thì kệ bà ấy mình về thì cứ về”. Tôi in lặng và không nói gì nữa. Đến khoảng đầu tháng 09-2014 mẹ tôi từ ĐakLak có xuống đón tôi về nhà sinh.


Tôi về nhà được mấy ngày thì chồng tôi gọi điện thoại lên hỏi “ Có phải tôi nói với em của ông là cho hết tiền em gái tôi rồi nên không có tiền cho em của ông nữa”,ông kêu là về nhà nghe người nhà nói vậy. Tôi uất ức lắm, lúc có thai tôi chỉ nói với con bé là thời gian này chị mang thai chuẩn bị sinh em bé rồi nên có thể không cho em tiền đều đặn như lúc trước nữa, em thông cảm cho chị nhé, con bé còn ầm ừ nữa. Nhưng mình có ngờ đâu con bé lại có thể nói lại vậy với gia đình nó, trong khi đó con bé mới học lớp 8 chứ mấy (mọi người nghĩ xem lứa tuổi đó ngoài tiền học ra thì còn xài tiền vào cái gì mà mỗi tháng hết mấy trăm ngàn lận). Mình cảm thấy thật uất ức nhưng chồng mình có hiểu cho đâu.Vợ đang mang thai sắp sinh mà còn gọi điện thoại gây sức ép kiểu đó nữa.


Tối ngày 22-09-2014 mình bắt đầu đau chuyển dạ. Bố mẹ tôi chở tôi cùng tất cả đồ đạc chuẩn bị trước đó. Tôi nhập viện, các điều dưỡng kiểm tra sức khỏe cho tôi họ kêu tôi có khả năng bị tiền sản giật, từ lúc nhập viện không được đi lại, thông ống nước tiểu nằm một chỗ, các bạn biết rồi đó, đau đẻ mà, được đi lại còn đỡ, nằm một chỗ đau lắm, nhưng mình không dám khóc, vì mẹ kêu khóc làm ảnh hưởng đến em bé, vậy là mình cố gắng không được khóc. Tối hôm đó bố mình gọi điện thoại cho chồng và bố mẹ chồng mình mà không ai lên ngay mà phải mãi hôm sau nữa mới tới. chiều ngày 23-09-2014 bé nhà mình cất tiếng khóc chào đời, mình sinh thường, bé nặng 2.4kg, là một bé gái. Mình hạnh phúc lắm các bạn ạ, có lẽ niềm hạnh phúc này chỉ có ai đã từng làm mẹ mới có thể cảm nhận được toàn vẹn. mới sinh ra bé tập bú rất nhanh, vừa đưa vào ti mẹ là bú chùn chụt ấy.


Đúng 2 ngày sau chồng và mẹ chồng tôi cùng em gái chồng tôi lên thăm, thăm được một lúc thì mọi người đều về nhà tôi để nghỉ ngơi, chỉ còn mẹ tôi ở lại. Sau này tôi có nghe bố tôi kể lại rằng, bố nấu nướng xong xuôi kêu thằng chồng con mang cơm lên cho hai mẹ con mà nó kêu trời tối không đi, mẹ chồng tôi thì kêu nó quen đi xe tay ga rồi xe số nó không biết đi đâu, vậy là bố tôi lại lách cách chạy xe lên bệnh viện đưa cơm cho vợ và con gái, bố tôi cũng lớn tuổi rồi (hơn 60 tuổi rồi), mắt cũng kém, bạn nghĩ thế nào khi một thằng đàn ông mà bắt ông già lọ mọ đêm hôm đi đưa cơm cho vợ và mẹ vợ mình.


Tối đó bố đưa cơm lên cho mẹ và tôi, chở thêm mẹ chồng tôi lên nữa. Bà nhất quyết ở lại chăm tôi,còn để mẹ tôi về nghỉ ngơi. Tôi cũng thấy thương mẹ ở bệnh viện trực cả ngày cả đêm mấy hôm liền rồi nên cũng kêu mẹ về nghỉ ngơi đi. ở lại cùng mẹ chồng tôi đúng là một cơn ác mộng, tôi thì bị thông ống nước tiểu mới được rút ra lúc chiều thôi, bác sỹ đã dặn không được đi lại nhiều, đi vệ sinh phải có người dìu. Vậy mà đêm đến con đói khóc phải ngồi dây bế con, ẵm con đi khắp phòng, còn bà mẹ chồng tôi thì nằm ngủ thẳng cẳng, mặc cho cháu nằm khóc tím cả người đến nổi một cô đi chăm cháu sinh phải chạy lại bế bé để dỗ vì người ta biết bác sỹ đã dặn tôi không được đi lại nhiều. trải qua một đêm mình thì vật vả với con còn bà ấy thì ngủ thẳng cẳng đến sáng, bác sỹ qua khám kêu mình cầm ống nước tiểu đi lấy rồi đưa người nhà mang đi làm xét nghiệm, mình nhờ bà ấy, bà ấy lại kêu con đi đi, trong khi phòng đó ở lầu 3 lận, mình làm sao mà đi được. Thấy tội nghiệp mình quá, cô nằm cạnh đó mới kêu để cô đi cho.


Sáng ra bố mẹ tôi lên bệnh viện bà cứ nằng nặc nói bố mẹ xin cho tôi về, bố mẹ cũng đi xin ý kiến bác sỹ và được đồng ý,khoảng 10h thì các cô y tá tắm cho bé để chuẩn bị xuất viện. Về đến nhà mình mệt lắm ngủ thiếp đi nhiều lần, chỉ dậy cho con bú xong là lại ngủ. đến chiều ngủ dậy thì nghe mẹ nói bà nội lôi con bé ra tắm rượu cho nó, bố mẹ cản mà không được. Bà ấy tháo bung cả băng gạc rốn của con bé, đến tối tôi và mẹ tôi lật tã của con lên xem thì hốt hoảng khi thấy rốn bé bị tuột ra, nhìn vào còn tưởng ruột lòi ra ngoài luôn ấy chứ. Rồi từ đó bé bắt đầu lâm vào tình trạng ngủ thiếp đi, gọi thế nào cũng không dậy, như có linh tính tối đó mẹ tôi đòi ngủ với tôi bằng được,khoảng 22h bé bắt đầu khó thở, mặt tím tái, gọi mà không dậy. mình vội vàng đưa bé đi cấp cứu. lên đến bệnh viện các bác sỹ phải cho bé thở bằng oxy, bé không có khả năng nút bú được đành phải thông ống chuyển thức ăn xuống dạ dày.nằm ở bệnh viện tuyến huyện được hơn 01 ngày thấy tình trạng của con không ổn nên gia đình mình xin chuyển lên tuyến tỉnh. Khoảng 3h sáng ngày 27/09/2014 bé xuất hiện tình trạng ngừng thở và được các y bác sỹ cấp cứu nên có thể thoát khỏi tình trạng nguy kịch


Trong khi chưa biết con cháu sống chết thế nào mà bố và bà nội con bé đã đòi xin về dưới Đồng Nai, tôi không biết phải hình dung thế nào về những con người này nữa. Bố tôi nhất quyết không cho về, nhưng bà nôi nhất quyết về. Đến ngày 29-09-2014 bác sỹ sau khi chọc tủy kết luận bé bị viêm màng não, tôi cảm thấy bàng hoàng lắm, khóc không còn nước mắt nữa, bố tôi liền gọi điên thoại cho ông nội con bé kêu người ta phải lên gấp, mà cũng đến ngày mùng 02-10-2014 mới thấy ông lên. Ông vừa lên đến nơi, đặt chân vào bệnh viện, vừa đặt ba lô xuống không động viên con dâu được câu nào đã nói rằng:”thôi bế cháu về đi con, sống chết nó có số rồi,sống thì mình nuôi , chết thì chôn thôi, chứ nằm trên này làm j cho tốn kém” mình cảm thấy hoàn toàn suy sụp, nhưng mình vẫn cố gắng nói lại rằng: “ còn nước thì còn tát bố ạ, con sẽ chữa trị cho con bé tới cùng”.


Đến sáng ngày mùng 03-10-2014 bác sỹ gặp người nhà và nói rằng con bé bị thêm bệnh đó là nhiễm trùng máu nặng. lúc đó tôi lặng cả người, gia đình tôi liền lập tức xin bệnh viện cho chuyển xuống bệnh viện nhi đồng Sài Gòn.


Chiều hôm đó gia đình tôi chuyển bé xuống bệnh viện nhi đồng 1 Sài Gòn theo diện theo yêu cầu của gia đình, gia đình phải chịu mọi chi phí thuê xe và y bác sỹ đi cùng.


Khi chuyển bé xuống đến bệnh viện nhi đồng đến nơi là 11h30 phút đêm, chỉ có ông bà ngoại và mẹ là đứng với bé trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhi đồng 1,để nói rõ tình hình của con cho bác sỹ, bố tôi có nói rõ là bé có được bà nội tắm hết cả xị rượu, bác sỹ lắc đầu nói: “trời ơi, bà nội nó bao nhiêu tuổi rồi mà có thể ngu đến vậy, chưa chăm cháu bao giờ hay sao mà làm vậy, có biết làm vậy là hại chết cháu rồi không” ; còn ông nội, bố bé, cùng với cô dượng của bé đều ngồi ngoài dãy ghế nói chuyện rôm rả, cười cười nói nói, cứ như không có sự tôn tại của bé vậy.


Bé nằm viện khoảng hơn 10 ngày là được xuất viện.


Di chứng để lại cho con tôi rất nặng nề các bạn ạ, hiện nay bé đã được 18 tháng tuổi nhưng chưa thể ngồi được, bác sỹ kết luận bé bị teo não thùy trán và động kinh.


Từ lúc bé bị bênh cho tới giờ nhà nội của con bé không được một câu hỏi thăm cháu nào cả, đến bố của con tôi cũng mặc con sống chết ra sao rũ bỏ hết trách nhiệm với con.


Từ đó đến đến nay tôi một mình gồng gánh nuôi con và chữa bệnh cho con, với tình trạng bệnh của con như vậy hàng tháng phải đi bệnh viện nhi đồng để thăm khám và lấy thuốc, chi phí mỗi lần đi như vậy cũng ngót nghét hết 2 triệu/tháng. Nhưng cha nó không them đoái hoài tới con, cũng không chu cấp cho con bất kì đồng nào cả (trong khi đó ông ấy có thu nhập ổn định hàng tháng khoảng 7-8 triệu đồng).


Hiện giờ bắt buộc tôi phải đưa đơn ra tòa để có thể đòi được ít quyền lợi cho con gái tôi, đưa đơn cho nó kí thì nó kêu kí ly hôn thì nó ký còn phụ cấp thì quên đi. Các bạn nghĩ có con người nào lại vô lương tâm như vậy không? Đến con ruột mình mà còn có thể đối xử như vậy.


Tôi cũng không biết sao khi mà nó có thể nói rằng cả nhà nó và nó coi như không có sự tồn tại của bé trên đời này nữa.


Tôi cũng không biết phải dùng từ gì nữa để có thể nói lên được sự độc ác, không có tính người của gia đình nhà đó nữa


Ít ra súc vật nó sinh con nó ra nó còn biết bảo vệ con của mình, như con chó nó sinh con ra bạn thử chạm vào con của nó xem nó có cắn cho ko, rồi con gà khi con của nó nở ra nó có thể dang rộng đôi cánh để bảo vệ con của mình, bạn thử bắt con của nó xem nó có mổ cho ko. Vậy mà mang tiếng là một con người còn không bằng loài súc vật ấy chứ, nói nó như súc vật có khi còn xúc phạm đến những con vật ấy chứ.


Cả gia đình họ đều không có tính người, gây ra hậu quả nặng nề cho cháu rồi phủi mông bỏ trốn.Cuộc trốn chạy này của gia đình họ thật là ngoạn mục.


Câu chuyện tôi chia sẻ trên đây là có thật của bản thân tôi. Hiện giờ tôi một mình đi làm kiếm tiền thuê phòng trọ nuôi cháu cùng mẹ già (hơn một năm nay bà ngoại phải theo cháu để có thể chăm sóc cho cháu). Tuy cuộc sống thật sự rất vất vả nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hay nụ cười của con đều giúp tôi có thêm sức mạnh vượt qua tất cả.