Khi em viết những dòng này là lúc tâm hồn em đang mất phương hướng không biết làm gì bây giờ mới đúng. Là lúc những tổn thương đã quá lớn để có thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa.


Em rất mong những lời chia sẻ, động viên và những lời khuyên từ các anh các chị và các bạn để em thấy vững lòng hơn, để có thể quyết định sáng suốt nhất.


Chuyện của em chắc phải kể từ khi hai vợ chồng gặp nhau. Chúng em quen nhau đến lúc cưới thời gian chỉ khoảng 6 tháng. Em và anh ấy cùng quê. (hai nhà cách nhau khoảng 10km) Anh ấy 78 còn em 86.


Em sinh ra trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ em sống chân thật, chất phác nhưng dạy dỗ con cái rất có bài bản và tỉ mỉ từ cách ăn nói đến đi đứng. Khi bắt đầu lớn lên nghĩ đến chuyện yêu và lập gia đình bố mẹ em đã hướng cho em là chọn người hợp tuổi để yêu. Sau này tránh những chuyện tình ngang trái. Em cũng nghĩ và làm như thế.


Anh ấy sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá nền nếp và gia giáo. Lại là cháu đích tôn độc nhất của một chi trong dòng họ. Khi gặp anh, anh cũng nói bố mẹ bảo tìm tuổi hợp mà yêu, rồi lấy.


Khi tìm hiểu nhau. Anh ấy thấy em ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết thu vén nên quý mến và dẫn về ra mắt. Họ để ý từng lời ăn, tiếng nói, cách làm việc, ý tứ đi đứng của em và em biết họ rất hài lòng.


Về phần em, Em nhận thấy anh ấy hiền lành, gia đình nền nếp, tử tế nên cũng đưa về cho bố mẹ nhận xét. Gia đình em đã rất yên tâm về gia thế của anh ấy.


Chúng em đã lên kế hoạch cho đám cưới, chọn ngày cưới và đi đăng ký kết hôn. Trước ngày cưới 1 tuần em nghe tin đồn là anh ấy từng bị một bạn bằng tuổi em, ở cùng làng anh ấy từ hôn vì anh ấy nghiện hút. Nghe tin này em choáng váng, gia đình em đau khổ nhưng sau thời gian suy nghĩ em quyết định vẫn cưới anh ấy và xác định nếu anh ấy có nghiện em sẽ giúp anh ấy vượt qua. Nhưng chúng em vẫn đi thử máu, kiểm tra sức khỏe để biết phòng tránh và nếu ko đúng sự thật còn minh oan cho anh ấy.


Việc làm này đã khiến gia đình anh ấy hết sức nể phục và biết ơn. Vì đã giúp họ chứng minh anh ấy ko nghiện hút.


Sau khi cưới (chúng em cưới 1/1/2010) hai vợ chồng đã sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Em được cả nội ngoại nhà chồng rất ưng ý, yêu thương vì nết ăn, nết ở. Anh ấy cũng rất tự hào với gia đình, bạn bè về em. Nhưng sau khi cưới được 2 tháng (sau khi cưới 1 tuần chúng em ở riêng ngoài HN. Bố mẹ chồng ở quê). Em phát hiện của hồi môn của hai vợ chồng không cánh mà bay.( khoảng 30tr) Lúc này truy hỏi mãi anh ấy mới nói là anh ấy mang đi cầm cố. Và lúc này em mới biết anh ấy cá độ, cờ bạc.


Khuyên răn chồng, trả nợ cho chồng xong em cũng ngọt nhạt tỉ tê phân tích phải trái đúng sai để anh ấy hiểu. Dù lúc ấy thất vọng, đau đớn vô cùng nhưng em cũng rộng lòng bỏ qua. Anh ấy hứa sẽ thay đổi và em đã thấy sự tiến bộ, anh ấy đã đi tìm việc và mong muốn có một việc làm ổn định.( Trước khi cưới em 4 tháng vì xích mích với cấp trên nên anh ấy đã nghỉ việc. Cưới xong chúng em chi tiêu bằng tiền lương hàng tháng của em. Thỉnh thoảng anh ấy làm môi giới BĐS cũng kiếm về năm ba triệu đưa cho vợ).


Nhưng sau đấy anh ấy không kiếm được việc, Nên hai tháng sau em lại phát hiện một món nợ nhiều hơn (khoảng 100tr). Lúc này dù thất vọng nhưng em nghĩ sẽ cùng anh ấy giải quyết khó khăn. Nên số tiền hai vc tích cóp lại sau cưới mua dc một chiếc xe cũng đành bán xe đi để trả nợ.Rồi xoay xở kiếm tiền ngày đêm để trả món nợ ấy. Sau khi xong việc anh ấy cũng hứa tu tỉnh nên em lại rút đơn li hôn lại. Nghĩ là cho anh ấy cơ hội để sửa sai.


Tháng 8/2010 anh ấy tìm được việc làm. Công việc cũng khá bận rộn nên thời gian êm ả được khoảng 1 năm. Lúc này gia đình chồng cũng có điều kiện, hai vc em cũng vay mượn thêm và mua được ô tô để đi.


Nhưng số em vất vả nên đến tháng 5/2011 em vô tình vào nick chát của anh ấy. Thấy những nội dung chát vô cùng tệ hại. Nào là chuyện kiếm rau, giới thiệu em này, em kia, thử hàng em này em khác. Nhận xét hàng em này thế này, hàng em kia thế kia, cảm giác thế này, thế khác.Đọc những lời ấy em suy sụp hoàn toàn. Vì nợ nần, khó khăn còn có thể vượt qua chứ với em sự phản bội thì ko thể tha thứ. Em viết đơn và nhất quyết li hôn. Lúc này anh ấy cầu cứu đến bố mẹ hai bên gia đình. Bạn bè anh ấy cũng phân tích với em là đó chỉ là trò “chém gió” của cánh đàn ông trên mạng với nhau thôi, Chứ ko có thật. Bố mẹ em ở quê cũng hiền lành, chân chất. Em ko dám nói những lời nói thô tục anh ấy chát với bạn cho bố mẹ nghe. Nên bố mẹ cũng khuyên là con gái, là vợ thì phải nhẫn nhịn khuyên nhủ chồng dần dần. Anh ấy như thế nhưng về ko đánh đập vợ là may, ở quê em có nhiều ng chồng rượu chè, trai gái nhưng về còn vũ phu, đánh vợ. Em cũng biết bố mẹ em ở quê có nhiều áp lực từ làng xóm, láng giềng huống hồ trước khi cưới em còn bị chuyện rùm beng kia nữa nên em nghĩ lại và bản thân em cũng còn thương, yêu anh ấy nên đã cho anh ấy cơ hội làm lại. Sau này anh ấy vẫn nói với em là anh ta ko hề làm chuyện đó chỉ là chát cho vui thôi. Em cả tin nên cũng tin và cho qua. Nhưng sau này thi thoảng em vẫn thấy anh ấy chát theo kiểu như vậy. Nên em khóa nick . Anh ấy lại lập nick mới. Nên em thôi. Mặc kệ.


Cho đến một tháng trước đây. Mẹ chồng em ra ở với VC em để chữa bệnh. Một tối em đi làm về thì có người xăm trổ đầy mình đến nhà đòi nợ. Hai mẹ con tái mặt vì món nợ 300 triệu mà họ nói. Đêm đó anh ấy vẫn về nhà và cố dấu. Em vẫn bình tĩnh để hỏi đầu đuôi mọi chuyện. Sau đó em mới phát hiện anh ấy đã cầm cố ô tô. Món nợ thì nhiều hơn thế rất nhiều. Nợ bọn chủ đề khoảng 700tr. Nợ lãi ngân hàng và lãi vay khoảng 400tr nữa. Lúc này em mới té ngửa. Xót xa và vô phương hướng.


Nhưng lúc ấy mẹ chồng em vào viện mổ hai gối vì bị tai nạn nên em vẫn phải đi lại chăm sóc, trông nom. Bố chồng thì bị huyết áp cao và mạch vành tim nên em phải gắng gượng động viên mọi người. Anh ấy cũng suy sụp vì ko biết làm cách nào xoay sở thậm chí đã nói với em là nghĩ đến cái chết. Không dám đối mặt với bố mẹ, gia đình, với vợ. Nên em là vợ không thể bỏ anh ấy lúc đó được. Em cắn răng, ngậm đắng nuốt cay động viên chồng mạnh mẽ để vượt qua. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết. Dù ngày ngày ở bên mẹ chồng, nhìn mẹ em nằm trên giường bệnh mà khóc lóc vì tiếc của, vì giận con nghe mẹ chồng than vãn, trách móc em ,mắng mỏ chồng em vẫn nhẫn nhịn cho qua. Cho đến khi bà nói là em ko tinh ý, ko quản được chồng em mới phẫn uất mà hỏi lại: “ Thế trước khi cưới con anh ấy nợ nần lô đề bao nhiêu lần hả mẹ?” Lúc ấy mẹ em mới im lặng không nói gì. Em chồng thì nói thẳng vào mặt em là:” Chị về bảo ông ấy đi chết đi. Sống mà làm khổ người khác như thế ko đáng để sống đâu” Em chỉ nuốt nước mắt vào trong mà cay đắng nhẫn nhịn vì ko muốn sứt mẻ tình cảm gia đình. Chồng em thì trốn tránh gặp mặt mọi người…


Sau đó chúng em đã quyết định bán ô tô trang trải dược 1 nửa số nợ. Còn lại vay ngân hàng và về quê vay nặng lãi chỗ người quen.


Chuyện sẽ có lẽ sẽ cứ thế trôi đi. Em vẫn là vợ anh ấy và ko biết sẽ trải qua bao nhiêu chuyện thế này nữa. Nhưng tính em hay tủi thân, hay suy nghĩ. Dù khi sóng gió cần quyết định em rất mạnh mẽ và quyết đoán nhưng khi yếu đuối thì cũng hay cố chấp và khó bỏ qua. Với em, tình cảm là quan trọng. Em thèm những cử chỉ yêu thương, quan tâm. Cuộc sống vợ chồng em chỉ cần thế thì khó khăn thế nào cũng vượt qua.


Nhưng anh ấy là một người vô tâm, ham chơi. Khi đã bù khú với bạn bè thì quên hết cả. Anh ấy hiền (em công nhận) nhưng lại dễ bị dụ dỗ và ko có chính kiến. Nên từ khi hai vợ chồng cưới nhau khi có việc lớn thì em bỏ qua, rất ít khi đau đầu. Nhưng anh ấy vô tâm, hững hờ thì hai vợ chồng rất hay chiến tranh lạnh. Có khi chẳng nói với nhau đến cả tháng trời. Bạn bè của hai vợ chồng đến lúc này mới nói: “ Nhìn hai vợ chồng đi bên nhau chỉ cảm nhận được tình yêu của em dành cho chồng qua những cử chỉ chăm chút ân cần, còn anh ấy thì hững hờ, vô tâm quá” . Nghe nói vậy em càng tủi thân hơn. Và nghĩ lại từ khi cưới nhau đúng là anh ấy chỉ biết nhận mà chưa từng biết cho. Em ko được cử chỉ dịu dàng nào của anh ấy dành cho bao giờ. Chuyện nhỏ như khi hai vc cùng đi ăn thì chỉ có em là người lau bát, đũa, gắp đồ ăn cho anh ấy. Đi xem phim thì cũng cứ thế xem thôi. Đi bên nhau ko có nắm tay nhau hay có các cử chỉ tình cảm dành cho vợ như những vợ chồng khác.


Nhà chồng em là trưởng nên có rất nhiều việc, cỗ bàn hội họp nhưng từ khi cưới mình em lo liệu đối đáp nội ngoại hai bên, việc nhà, cỗ bàn anh ấy là con trưởng nhưng cũng như khách mời ấy. Mặc kệ cho bố mẹ và vợ lo.


Khi em bị ốm cũng hiếm khi có lời hỏi thăm động viên gì. Thậm chí có một lần em phải đi truyền nước, các y tá còn nhìn em ái ngại khi anh ấy đưa em xuống đó xong để nằm đó cả mấy tiếng đồng hồ. Y tá bảo đi mua gì cho em ăn kẻo đói lả thì anh ấy cười bảo đợi truyền xong đi ăn một thể. Lúc ấy em tủi thân muốn khóc.


Sau này nói mãi thì anh ấy cũng hỏi han, đi mua thuốc, đi mua đồ ăn sẵn nhưng em biết đó là việc nói mãi phải làm chứ ko phải sự lo lắng thật tâm của anh ấy. ngày lễ ngày tết thì cũng đặt điện hoa gửi đến cơ quan cho em nhưng ko một lời nhắn gửi, em cảm giác như anh ấy làm việc đó là do trách nhiệm để đừng bị chê trách gì thôi chứ ko hề đặt tình cảm vào việc mình làm.


Có những lần hai vợ chồng giận nhau, em vẫn nấu ăn cho anh ấy nhưng nấu xong thì để đó chưa ăn. Vì hai đứa còn giận dỗi. nếu như anh ấy yêu thương em thì chắc cũng nói một vài câu làm lành thì em cũng bỏ qua. Nhưng đằng này anh ấy ra ngồi ăn một mình, không nói gì với em, em tủi thân quá nên nhịn ăn luôn. ( Tính em hay tủi thân nên hay tự ái cao)


Khi giận nhau thì anh ấy cứ im lặng thôi. Coi như chẳng có gì. Kệ em suy nghĩ, chán nản và thất vọng. anh ấy bảo anh ấy ko thích thanh minh, ko muốn nói nhiều. Khi mọi chuyện quá mệt mỏi kéo dài cả tháng thì anh ấy nhắn tin và lúc nào mọi chuyện lên đến đỉnh điểm thì mới làm hòa nhưng ko bao giờ xin lỗi.


Ngoài vấn đề cuộc sống hàng ngày thì chuyện quan hệ vc của chúng em cũng rất tẻ nhạt. Có tháng chúng em chỉ quan hệ với nhau 1-2 lần. Có tháng ko có lần nào. Anh ấy bị yếu sinh lý và TT yếu nên đến giờ hai vc vẫn chạy chữa, thuốc thang.


Nhìn nhận lại tất cả những điều ấy em thấy lòng mình hoang mang quá. Thấy ko biết nên tiếp tục cuộc sống như này mong anh ấy thay đổi hay nên chấm dứt để giải thoát cho cả hai bây giờ? Rất mong sự sáng suốt của các anh chị bên ngoài, hãy coi em là một cô em gái nhỏ của các anh chị để cho em một lời khuyên đúng đắn nhất. Em cảm ơn các anh chị rất nhiều.