Em đã xác định được một hướng đi cho mình và con, nhưng vẫn muốn lên đây để tâm sự cho các chị về câu chuyện của mình. Để mong các chị dành chút thời gian cho em một nhận xét rằng anh ta có đáng là một người chồng, người cha? Nếu giả dụ, sau này anh ta tìm lại muốn nhận con, có nên cho anh ta một bước đường quay lại?


Em năm nay 24 tuổi, ngoại hình và tính cách bình thường, là một nhân viên bán hàng với mức lương thu nhập tạm ổn. Em và anh ta (xin được gọi là B) quen nhau từ năm em 18 tuổi, và đó cũng là mối tình đầu của em. Chúng em yêu nhau một thời gian thì quyết định làm đám cưới. Lúc đó, gia đình em rất phản đối vì chúng em tuổi đời còn trẻ (em và B năm đó mới 22), em dù đã đi làm nhưng tính cách vẫn có phần trẻ con và vụng về, chưa va chạm nhiều với đời, B thì lại lông bông và ko có công ăn việc làm ổn định. Em đang chìm đắm trong tình yêu nên bỏ mặc mọi lời khuyên răn, ngây thơ nghĩ rằng khi đã là một gia đình thì tự khắc ta phải thay đổi để vun vén cho gia đình nhỏ đó. Rồi chúng em chính thức thành vợ chồng vào một ngày tháng 5 năm 2009, sau 5 năm yêu nhau. Đến bây giờ em mới cảm thấy quá ân hận vì đã ko nghe lời khuyên răn của bố mẹ, đúng là "cá ko ăn muối cá ươn". Đó chính là sai lầm lớn nhất của em.


Thời gian đầu chúng em rất ổn. Sau 2 tháng làm dâu, em xin phép gia đình chồng về bên mẹ đẻ ở để tiện việc đi làm. Gia đình chồng em rất tốt và dễ chịu nên việc em đi hoàn toàn ko phải vì xích mích mẹ chồng hay chị em chồng với nàng dâu. Việc này em cũng đã bàn với B và được sự đồng ý thì mới dám làm. Cuối cùng, được sự cho phép của ba má chồng, chúng em dọn sang nhà mẹ em. Lúc này, B vẫn chưa có việc làm.


Em chưa bao giờ vì việc B ko có việc làm mà chì chiết hay nặng nhẹ gì. Em luôn quan niệm, con người ai cũng có một thời của mình, bây giờ chưa đến thời của chồng mình thì mình chịu. Em luôn quan tâm xem B cần gì và muốn gì. B muốn đổi điện thoại xịn, muốn quần là áo lượt, muốn cái này cái nọ, nếu có điều kiện em đều chiều tất. Thậm chí khi B nói muốn đổi từ chiếc Atila đang đi (xe bố em mua cho em trước khi cưới) sang chiếc AB em cũng đồng ý, B bán chiếc xe đi và mượn mẹ em thêm 8 triệu để đổi xe, mẹ em cũng cho và đến tận trước khi xảy ra chuyện vẫn chưa một lần nhắc lại.


Mẹ em hiện đang làm ăn tốt, mà 2 vợ chồng lại chỉ trông vào khoản lương nhỏ của em nên mẹ ko hề đòi hỏi ở bọn em bất kì một khoản đóng góp nào. Em đi làm cả ngày, từ 8h sáng đến 8h tối mới về nên B chỉ có một công việc duy nhất là đưa đón em đi làm (vì em ko biết đi xe), đến chiếc quần lót thay ra cũng phải mẹ em giặt. Từ khi làm rể nhà em, chưa bao giờ B đụng đến một cọng chổi. Có lần, mẹ em bảo B quét cái PHÒNG NGỦ CỦA 2 VC, vì vợ con về muộn, phụ vợ được cái gì thì phụ thì B bảo mẹ em là: Thôi, để vợ con về nó quét, con làm dùm nó rồi nó quen đi, cứ nhờ con trong khi đó anh ta đang ngồi chơi máy tính, ko hề bận công to việc lớn gì. Lần đó, mẹ em rất giận, có nói lại cho em nghe, nhưng mẹ nghĩ thôi nó ở rể mà mình cứ tính toán chi ly với nó thì vc nó hục hặc, lại khổ con mình. Mẹ em chưa bao giờ xem B là rể, mà luôn coi B là con đẻ trong nhà nên việc B đi chơi tối ngày ko lo kiếm việc mẹ em cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, rồi mua cho em và em gái em cái gì cũng mua cho B y như vậy (VD mẹ em những hôm Mobi KM, mẹ em nạp cho em 100 thì chồng em cũng được 100, em 200 thì chồng em cũng 200). Khi các cô bác trong họ em phàn nàn về việc B ko có công ăn việc làm lại quá ham chơi, mẹ em luôn nói đỡ là bù lại nó hiền lành ngoan ngoãn lắm. Đó chính là cái sai thứ 2 của em và gia đình, quá nuông chiều B khiến anh ta hình thành thói quen ỷ lại.


Khi em mang thai là lúc mọi việc đi theo chiều hướng xấu đi. Cũng với mức lương như thế, nếu chỉ lo cho 2 vc thì dư dả, nhưng để thêm 1 đứa con thì hoàn toàn ko đủ. Em bắt đầu kiểm soát lại việc ăn tiêu và hối thúc B kiếm việc. Lúc đầu, B nói chưa tìm được công việc phù hợp, anh ta ko muốn đi làm thuê, ba chồng hứa sẽ mở cho anh ta một cửa hàng này nọ. Em cũng hết nước hết cái khuyên răn, là em cũng đang đi làm thuê đó thôi, mình ko bằng này cấp nọ mà muốn lên làm chủ thì cũng phải từ từ mà lên nhưng anh ta ko nghe. Đến lúc này, khi phải đối diện với cơm áo gạo tiền thì mâu thuẫn vc ngày càng lớn, đặc biệt khi bác sĩ bảo em bị bệnh phụ khoa, cấm tiệt QHVC trong thời kì chữa trị. Rồi ba chồng em cũng mở một cửa hàng chuyên bán đá hoa cương thật, nhưng công việc làm ăn ko tốt, lại chỉ chịu nhận công trình lớn chứ ko nhận công trình gia đình nên thu chi ko ổn định. B vẫn hoàn toàn ko đóng góp cho em 1 đồng nào. Mọi chi tiêu của 2 vc đều một mình em chi trả. Thậm chí có hôm B hẹn bạn đi uống café hay đi cắt tóc, em cũng phải đưa tiền.


Khi thai được hơn 5 tháng một chút, em phát hiện B ngoại tình. Thực ra em đã nghi ngờ vì thái độ và lịch trình đi lại của anh ta rất đáng nghi, nhưng mỗi lần em nói B đều gạt phắt đi, thậm chí còn nạt nộ mắng mỏ em là ghen linh tinh vớ vẩn. Đến khi em có trong tay những tấm hình của B và cô gái kia (xin gọi là C) thì anh ta mới chịu nhận. Lúc đầu, như mọi cặp NT khác, cả 2 đều năn nỉ xin lỗi hứa hẹn xin em tha thứ. Ừ thì tha thứ, nhưng em ko thể quên ngay lập tức được, đặc biệt khi thái độ của B rất khó chịu, khi em ra phòng khách, anh ta vào phòng ngủ, khi em vào phòng ngủ, anh ta ra phòng khách, ko thì bỏ ra hành lang hay trước cửa nhà hút thuốc, tay vẫn lăm lăm cái đt ko chịu rời. Thái độ tỏ ra chán ghét và cho rằng mình chỉ có lỗi chứ ko có tội. Lịch đi chơi giảm từ 7 ngày/tuần xuống còn 3 ngày/tuần và B coi như thế là đủ để em ko được cau có. Chúng em cãi nhau rất nhiều thời gian này.


1 tháng sau, bạn của em gái em và bác bạn mẹ em nhìn thấy anh ta đến trường đón C và nói lại cho mẹ em. Hoàn toàn chắc chắn. Em hỏi B thì anh ta cả vú lấp miệng em, quay sang nạt nộ em nói rằng chia tay thì cũng đã chia tay rồi cô còn muốn gì nữa? Tôi ko có thế này thế khác. Chúng em quyết định ly thân, rạn nứt đến mức em trả lại nhẫn cưới cho B.


Được một thời gian thì bố mẹ 2 bên quyết định vào cuộc. Hai bên gia đình gặp nhau và đưa ra quyết định đưa anh ta ra ĐN để coi sóc một cửa hàng của gia đình ở đó. Em thì chỉ còn 1 tháng là đến ngày sinh nở, trong suốt những tháng thai kỳ, em hoàn toàn ko nhận được bất kì một sự chăm sóc nào từ chồng. Suốt 9 tháng 10 ngày mang thai, anh ta mua cho em được vài bịch hủ tiếu ăn khuya khi anh ta đi chơi với C về và 2 cái váy bầu. Anh ta ra ĐN, hoàn toàn ko có bất cứ một cuộc đt hay tn nào hỏi thăm em. Em đi làm đến tận giữa tháng cuối mới nghỉ.


Khi em chuyển dạ thì B mới từ ĐN bay vào. Thậm chí khi em đau đến rung lên bần bật trong phòng chờ sanh, anh ta vẫn dửng dưng như ko, ko đến 1 cái nắm tay động viên vợ. Lúc em vào phòng sanh là lúc anh ta về ăn cơm. Em đẻ ko có mặt chồng bên cạnh. Ngay tối đó, lúc má chồng về sắp xếp việc nhà, mẹ em thì về nấu cơm cho em ăn nên dặn B ở lại chăm sóc em (em may tầng sinh môn lại mới đẻ xong nên ko được phép đi lại). Lúc bố em vào thăm em, B nói làm mất chìa khóa xe và bảo xuống bãi gửi xe tìm lại rồi bỏ đi. Bố em chơi với cháu một lúc thì có công việc gấp phải về, em chỉ còn lại một mình. Con đói, khóc, phòng ko có nước nóng, em thì sữa chưa về, em gọi cho B nhưng anh ta ko bắt máy. Xót con, em một tay ôm vết may, một tay cầm ca đi xin nước nóng. Ngày đầu tiên đẻ, em vừa cho con bú vừa khóc nức nở vì tủi thân...


Sang ngày thứ 2, nhân lúc B ngủ, em lén lấy đt anh ta ra xem và phát hiện anh ta vẫn còn qua lại với C. Em cãi nhau với anh ta, anh ta nói đt của tôi, tôi muốn ghi thế nào kệ t, ai mượn cô xem và cũng chính từ lúc này, C công khai thách thức em qua FB của em. Trong khi vợ mới đẻ còn trong bệnh viện, anh ta chỉ đến một ngày 2,3 tiếng buổi chiều, vẫn giữ nguyên nếp đi chơi như vậy, thậm chí có hôm còn đi ăn tiệc tất niên đến 12h đêm mới vào bệnh viện rồi nằm vật ra ngủ như chết, con khóc thì kệ cho vợ và bà nội xoay xở. Em lén giận vì trong bệnh viện còn có má chồng em, vuốt mặt thì nể mũi mà. Sau đó em về nhà mẹ đẻ ở cữ, em up hình con trai em lên FB của em (có add C) thì C vào coi và nói với anh ta là nhìn con em giống anh ta nên bị đau tim, anh ta về nhà và nặng nhẹ với em về việc em up hình con trai em lên mạng. Rồi bạn của C gửi tn cho em, nói em bày trò này nọ, là con người chứ có phải thú vật đâu, em cho anh ta xem thì anh ta nói bạn của C phải bức xúc cho cô ta chứ. Em ko hiểu, em ko bức xúc thì thôi chứ chúng nó lấy tư cách gì mà bức xúc em? Rồi ngay sau ngày hôm đó, anh ta bỏ đi từ 8h sáng rồi nt cho em bảo tôi đi mua đồ với bạn tôi, 11h đêm mới về. Em biết hôm đó là snhật bạn của C vì mới nghe 2 đứa nó nc trên FB. Em liền nt hỏi đi mua đồ hay đi sn thì anh ta ko trả lời. Tối đó anh ta về, em cũng ko hỏi, đợi anh ta ngủ em lấy đt anh ta ra coi thì đúng là anh ta đi với C đi snhật con bé mới nt chửi em hôm qua. Anh ta nt cho C nói rằng sẽ cưới C này nọ, còn C nt cho anh ta bày mưu cho anh ta qua mặt em (anh lấy gói đồ mới mua treo lên xe ko nó lại hỏi), rồi em yêu anh, em chỉ cần cưới đc anh thôi, em ko còn cần cái gì nữa, em mà cưới được anh em sẽ ko bỏ bê lơ là anh như nó .v.v.


Mẹ em thấy con gái mới đẻ, suốt ngày ủ dột khóc lóc thì giận lắm, liền gọi B ra nói chuyện rằng vợ mới đẻ thì phải chăm ẵm nó chứ nó cứ thế rồi lên máu sản hậu, ai chịu trách nhiệm. Anh ta dạ dạ vâng vâng, nhưng lại vào phòng tỏ thái độ khó chịu, dằn hắt với em. Sang hôm sau (là 28 Tết), B nói mẹ em là đi đổi nhẫn 30' rồi về, đi liền 1 mạch gần 3 tiếng. Em hỏi sao về muộn thế (vì tiệm vàng anh ta đổi nhẫn em biết, chỉ mất 5' chạy xe), anh ta liền nạt nộ em là có biết tiệm đó ko có mẫu đẹp, anh ta phải chạy lên tận đâu đâu để mua ko. Em vẫn lén nhịn vì đã gần Tết, ko muốn gia đình mất vui. 29 Tết, aem lên máu sản hậu thật, chảy máu tươi cả một vũng to ở phòng tắm, mẹ em 1 tay bế cháu 1 tay đưa em đi cấp cứu, anh ta thì đi chơi đến tối mới về, mẹ em kêu dẫn em ra bà bác sĩ quen kiểm tra, anh ta chở em đi về xong lại quần là áo lượt đi với C (trong khi bác sĩ dặn anh ta ko đc để em suy nghĩ gì). 30 Tết, sáng chị chồng em gọi kêu em đưa cho anh ta 500 để xài tết, lúc nào chị em ở quê vào thì trả, em ở cữ làm gì có tiền, lại phải xin mẹ đưa cho anh ta. Mẹ em dặn anh ta ở nhà để phụ chăm con, mẹ đi biếu quà các bác thì anh ta ăn xong bữa cơm trưa, lựa lúc ko ai để ý thì lẩn đi mất. Em gọi hỏi thì kêu đi uống café với bạn 1 chút cũng ko yên rồi đi 1 mạch tới tối mới về. Mẹ em lại mắng B, anh ta quay sang kiếm chuyện với em kêu mẹ em chì chiết anh ta. Có mặt mẹ em trong phòng, anh ta vẫn nằm ngay trước mặt mẹ và em nt cho con kia, con khóc mặc con. Trong đt anh ta gần 200 tấm, toàn hình anh ta với C từ nơi công khai đến nơi kín đáo, rặt ko có 1 tấm nào có hình con trai anh ta.


Mùng 1 Tết chị em qua thăm, chị em sợ em chưa biết chuyện anh ta NT nên hỏi dò em xem 28 anh ta đi đâu thì em bảo anh ta đi mua vàng, rồi bức xúc quá kể chuyện anh ta NT cho chị nghe thì chị em giận quá, nói "28 Tết, anh T (người yêu chị em) thấy nó chở con nào đi mua mai trên chợ hoa đấy, ngay cạnh hàng ảnh bán mai luôn. Ảnh còn chặn đầu xe hỏi mày đi đâu cơ mà, ko nhầm đâu." Em tức quá liền gọi cho B (đang đi chơi) hỏi, thì anh ta trơ trẽn nói "Có trách thì trách thằng T nhiều chuyện chứ đừng trách tôi" rồi nặng nhẹ em. Em giận quá liền nói "Vậy thì mai anh xách đồ ra khỏi nhà tôi đi, chứ anh quần là áo lượt đi với con kia trước mặt tôi rồi về nhà bắt mẹ tôi hầu tôi ngứa mắt lắm". Mùng 2 Tết, con được 8 ngày tuổi, anh ta xách đồ đi và từ đó đến nay chỉ còn vài ngày nữa là con đầy tháng ko gọi điện, nt hay hỏi thăm con đến 1 tiếng.


Qua Tết, anh chị em vì bức xúc cho em nên gọi điện nói chuyện với B và đe dọa C (ko hề đe dọa anh ta, chỉ đe dọa C). Sáng anh chị em gọi điện thì trưa anh ta nt cho em hăm dọa ngược lại em, nói em cẩn thận, rồi tôi biết nhà mấy người hết đấy, tôi có làm sao thì ba tôi ko để yên đâu thế này thế nọ. Mẹ em xót con gái nên vào cuộc, liền gọi điện cho giáo viên của C để hỏi địa chỉ gia đình (C đang học 12) thì C nói với anh ta, anh ta lại nt đe dọa em là sẽ ko trả tiền xe cho em, rồi sẽ ko cấp dưỡng cho con em, tòa xử bao nhiêu đưa bấy nhiêu, rồi ko muốn tốn tiền cho loại như cô .v.v. C vì sợ bị cấm thi TN nên xin gặp mẹ em, rồi qua nhà xin lỗi em, hứa sẽ ko qua lại với anh ta nữa (nhưng theo cách B nc thì em ngờ ngợ họ vẫn liên lạc nhưng ko chắc). Anh ta mấy hôm nay liên tục nt đòi ly hôn nhưng em ko chịu, sau đó anh ta dọa sẽ đem chuyện gia đình em ra nói nếu em ko ly hôn nhưng em muốn anh ta phải ghi đúng sự thật vào đơn ly hôn thì em mới ký nhưng anh ta ko chịu. Em thực sự mệt mỏi. Nếu trong mấy ngày vừa qua, ko có gia đình, họ hàng, bạn bè ở bên, có lẽ em đã cùng đường mà ôm đầu lao vào xe tải tự tử rồi.


Các chị hãy đưa ra cho em một lời nhận xét xem anh ta có đủ tư cách làm một người cha hay ko?