"Má ơi!" là cách mà chúng tôi gọi mẹ tôi.
Má tôi là người chịu khổ từ nhỏ. Má tôi hay kể về cuộc đời của mà từ lúc nhỏ cho đến khi làm dâu và đến tận bây giờ luôn là người chịu khổ vì gia đình vì con cái.
Tôi cũng không nhớ từ lúc nào mà ba má tôi ra ở hẳn ngoài rẫy còn anh em chúng tôi thì ở nhà. Và hằng ngày má đạp xa mang cơm về cho chúng tôi ăn rồi lại lọc cọc đạp xe về vườn. Vậy mà, có nhiều lúc vì món canh tôi không thích mà tôi lại trách móc má và còn không chịu ăn cơm nữa.
Ngày tôi tốt nghiệp ra trường chỉ nghĩ là đi nhận tấm bằng cử nhân rồi về thôi. Và nghĩ rằng má tôi cũng không có tiền nên không báo với má. Về tôi mới biết là má tôi rất muốn được chứng kiến thời khắc con mình nhận tấm bằng cử nhân. Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc đã bỏ lỡ rất nhiều dịp để trải qua cùng với má.
Rồi cuộc sống hôn nhân đâu như tôi nghĩ, còn rất nhiều khó khăn từ chuyện lục đục vợ chồng, đến chuyện tiền bạc, công việc rồi con cái tôi luôn khiến má tôi phải lo lắng vì tôi. Những lần tôi sinh em bé cũng chỉ vì nghĩ rằng đêm hôm sợ ông bà đi xa nguy hiểm mà không gọi báo. Mà không nghĩ rằng má tôi muốn bên cạnh tôi những lúc tôi cần nhất. Lần nào má cũng là người lo lắng cho tôi đầu tiên. Rồi má cũng là người ở lại chăm sóc tôi những ngày ở bệnh viện và về nhà. Lo lắng cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ.
Má ơi! Từ lâu con đã muốn nói với má lời xin lỗi vì đã làm phiền lòng má rất nhiều. "Con xin lỗi má" và
" Con cảm ơn má" vì má đã sinh ra con, cho con được làm con của má. Con luôn mong và cầu chúc má luôn được khoẻ mạnh và bình an.
Idol của lòng con.