Đã 5 năm dành hết tình yêu cho một người đàn ông, 5 năm không còn biết đến mình để rồi nhận ra một ngày mọi thứ bỗng tiêu tan với một đứa con trong bụng.


Vẫn còn một chút trách nhiệm với nhau nhưng sau tình yêu thì nguội lạnh, không một đám cưới, không một lời thừa nhận mình vẫn chấp nhận sinh con trong cô đơn, vẫn hãnh diện vì con trai đang nằm yên lành trong bụng mẹ. Đã quá đau đớn để hiểu là nếu cố gắng thì chỉ làm khổ nhau thêm, nhưng không thể không khóc khi nhìn thấy sự đau khổ của bố mẹ, thấy sự cô đơn của mình trong mỗi lần đi khám thai. Chỉ một mình cảm nhận con đang lớn lên, con đang trỗi dậy và con đang khao khát được sống. Mới 7 tháng tuổi, con đã theo mình đi khắp nơi, dù mẹ có xông pha thế nào con trai vẫn rất can đảm, không cảnh vẻ phải kiêng kị gì hết. Thương con quá nhưng mẹ không thể tìm bố cho con được, một người cha là phải tự nguyện, một người cha là phải có đủ tình yêu và trách nhiệm. Thiếu một vế thì sẽ không còn là cha, con sẽ có mẹ và dù có bất cứ điều gì xảy ra mẹ vẫn sẽ cho con trai có đầy đủ tình yêu.


Đón năm mới với chỉ hai mẹ con mình, lạnh lẽo của Hà nội càng nhân lên gấp bội. Nhưng mẹ cũng vác máy ảnh đi chụp đủ thứ, cũng đi xem bắn pháo hoa và cũng đi sắm tết. Bố của con đã vào SG, không từ 29 không gọi cho mẹ con mình một cuộc điện thoại nào để chúc giao thừa, không nhăn được cho mẹ con mình một cái tin nhắn nào cho đến tận 10h sáng mùng một. Mẹ cũng đã nhịn để nhắn tin chúc mừng bố con trước, cũng nhịn để gọi điện để rồi không có ai nhấc máy. Vẫn cười khi nói chuyện và gọi điện chúc tết ông bà ngoại, mẹ dấu nước mắt vào trong lòng để ông bà được vui trong mấy ngày xuân.


Nếu có ai đó sai thì là mẹ, mẹ đã không lường trước đến cái ngày hôm nay, mẹ đã không biết được là sau 5 năm con người ta sẽ trở thành một người khác. Nhưng dù sao mẹ cũng đã có con. Và mẹ cũng thấy an lòng khi con thúc vào bụng mẹ. Nước mắt đã chảy đủ để ngừng lại rồi, mẹ tự hiểu là mình sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa để đón con ra đời, mẹ vẫn phải làm việc và vẫn phải sống để chăm sóc và nuôi dạy con trai thành người. Đêm mùng 1, mẹ ngồi viết lên đây và mong rằng mình khóc vì chuyện này lần cuối cùng, nước mắt để dành cho con trai và dành cho những hạnh phúc về sau. Hạnh phúc thì vô cùng lắm, có con cũng là hạnh phúc cũng là may mắn.


Năm Tí này là năm con trai mẹ ra đời, mong cho mẹ con mình vượt qua được mọi thứ, mong con trai mẹ sẽ mạnh khỏe và ngoan ngoãn. Mong cho những bà mẹ đơn thân như mẹ con mình cũng vượt qua được mọi khó khăn.